Edit: Hừa; Beta: Pate.
Lần đầu tiên An Minh Tri bị Trịnh Trinh Trinh làm cho đau đầu.
Cô nàng giống với những thiếu nữ cùng lứa tuổi, ngây thơ, đơn thuần, lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh, gặp chuyện thì rất thích tìm hiểu đến tận căn cốt của vấn đề, nếu trích dẫn suy nghĩ của lứa tuổi mười bốn thì có thể biên soạn thành cuốn Mười vạn câu hỏi tại sao, mà sẽ không thể tìm câu trả lời chính xác được.
“Vậy tại sao hai người không kết hôn?”
Trịnh Trinh Trinh thôi dày vò lọn tóc đuôi ngựa màu nâu sẫm của mình, đôi mắt màu xanh lam rất giống với mẹ mình nhìn An Minh Tri, nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Đáp án An Minh Tri không thể nói ra, cậu chỉ có thể dùng hành động ăn cơm để che đi tâm tình hoảng loạn của mình.
Cậu làm sao có thể nói những gút mắc của người lớn cho Trịnh Trinh Trinh nghe được, chỉ nói: “Có lẽ anh với cha em không yêu nhau đến vậy đâu.”
Trịnh Trinh Trinh chống cằm, quyết tâm hỏi đến cùng: “Vậy là cha em không yêu anh hay anh không yêu cha em ạ? Em thấy anh rất yêu cha em luôn đó.
Lão Trịnh tuy là mạnh miệng, có đôi lúc nóng tính nhưng vẫn yêu anh mà…”
An Minh Tri trầm mặc không nói gì.
Đôi mắt Trịnh Trinh Trinh đột nhiên mở to: “Minh Tri ca ca, hay là anh cảm thấy cha em không yêu anh hả?”
Có lẽ do di truyền và tính cách nên làm cho cô nói ra chữ “yêu” rất dễ dàng.
So với chữ đó, An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương còn kém xa lắm, nhiều khi càng lớn, người ta càng dễ ngượng ngùng khi nói lời yêu.
An Minh Tri cúi đầu, khuấy bát canh của mình: “Ngài ấy có người mà ngài ấy yêu nhiều hơn anh.”
Trịnh Trinh Trinh chớp chớp mắt, rơi vào trầm tư.
Cô không nghĩ tình cảm của bọn họ lại xuất hiện vấn đề “người thứ ba” nghiêm trọng đến thế.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô vẫn không nghĩ ra người mà An Minh Tri nói cha cô yêu đến vậy là ai, thậm chí cô còn chưa biết hai người họ từng vì chuyện này mà cãi nhau.
“Làm sao có thể chứ…” Trịnh Trinh Trinh buồn bực.
Cô không nói tiếp chủ đề này nữa, quay lại tập trung ăn cơm, đồ ăn mang ra đã nguội cả rồi.
Ăn chưa được hai miếng, bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện: “Là vì em trai em sao ạ?”
Có nhiều lúc An Minh Tri không nhịn được, thầm cảm thán cô nàng quá thông minh.
“Có phải anh nói người phụ nữ sinh ra em trai em đúng không ạ? Tuy là người đó sinh con cho cha, nhưng mà cha em không có thích cô ấy đâu.” Trịnh Trinh Trinh nói, “Em đâu có thấy cha thường xuyên đi ra nước ngoài nữa đâu, bọn họ chia tay rồi.”
Giống như sinh ra em trai của cô rồi chia tay vậy.
Chuyện này chọc đúng chỗ đau của An Minh Tri, cậu nhìn chằm chằm bàn ăn trước mắt trong vô định một chốc, vừa như hỏi Trịnh Trinh Trinh, lại vừa như tự lẩm bẩm với chính mình, nhàn nhạt nói: “Nếu đã không thích nhau thì tại sao phải sinh con?”
Trịnh Trinh Trinh hơi rụt cổ xuống, cô chưa từng nghe An Minh Tri nói chuyện mà lại lạnh nhạt và cứng rắn như vậy, trong ấn tượng của cô Minh Tri ca ca luôn là một người dịu dàng hay cười, dường như sẽ không bao giờ tức giận.
“Chắc… chắc là chỉ vì đứa con thôi nhỉ…” Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Giống như là cha với mẹ em đó, cùng sinh ra em dù bọn họ không yêu nhau, rất nhanh là ly hôn rồi.”
“Bây giờ thì cha em có anh, mẹ tái hôn nhiều lần rồi nhưng đoạn hôn nhân liên tục kết thúc sớm, hiện tại đã quen bạn trai mới, sang năm bọn họ chuẩn bị kết hôn nè, lúc đó có khi cha với em cùng tới dự lễ cưới.
Cho nên là sinh con cũng không phải vì họ yêu nhau mà…”
Nói đến đây, cô có chút mất mát, Trịnh Dụ Chương ly hôn với mẹ cô lúc cô còn rất nhỏ, khi đó Trịnh Trinh Trinh còn chưa được hai tuổi.
Tuy là kỳ nghỉ hè mỗi năm cô sẽ qua ở với mẹ mình một thời gian ngắn, nhưng nhiêu đó không thể bù đắp hết những thiếu hụt tình cảm của mẹ khi cô còn nhỏ.
An Minh Tri nhận ra mình đã lỡ lời.
Tuổi thơ của cậu và Trịnh Trinh Trinh có rất nhiều chỗ tương tự nhau, cha mẹ cậu cũng ly hôn từ sớm, sau đó hai người đều đã tái hôn với tình yêu mới của mình, đem cậu gửi ở nhà họ hàng cho đến khi cậu học Đại học.
Cậu hiểu rõ được nỗi buồn trong sự bất lực đó.
“Trinh Trinh, anh xin lỗi…”
Trịnh Trinh Trinh lắc đầu rồi cầm lấy tay cậu, nói: “Không sao đâu ạ, em biết anh không cố ý mà.
Ngược lại như này có khi lại tốt hơn, nếu như cha mẹ em vẫn miễn cưỡng mà ở cùng nhau, chắc hiện tại em cũng sống không vui vẻ gì rồi.
Đặc biệt là anh đó, anh đối xử với em quá tốt rồi, nếu không phải cha em nhanh chân đến trước, bây giờ anh nhất định phải là bạn trai em rồi đó!”
An Minh Tri nở nụ cười, gõ nhẹ lên trán cô nàng, nói: “Em mới bây lớn, sao lại nghĩ đến chuyện có bạn trai rồi, coi chừng cha em biết đấy.”
“Em không có sợ cha đâu.” Trịnh Trinh Trinh lè lưỡi làm mặt quỷ.
Cười nói một hồi cô mới nhận ra mình lạc đề, mới đầu mình tính nói gì nhỉ? Ối…
“Nên em chỉ muốn nói là, không phải yêu nhau nên mới kết hôn sinh con đâu, biết đâu ba em chỉ muốn có thêm một đứa con, anh có từng nghĩ tới là không chừng cha em chỉ kiếm người đẻ thuê mà thôi không?”
Cậu có nghĩ tới, tất cả khả năng có thể xảy ra An Minh Tri đều đã nghĩ qua, nhưng nếu là như vậy thật, tại sao Trịnh Dụ Chương lại luôn giấu diếm, chuyện này làm cậu nghĩ mãi không thông.
“Trinh Trinh, chuyện của người lớn rất khó nói.” An Minh Tri không thể làm gì khác ngoài giải thích với cô nàng như vậy, “Nếu đổi lại là em, người em yêu lừa gạt em rồi sinh con với người khác, em vẫn sẽ yêu người đó rất nhiều sao?”
Trịnh Trinh Trinh trầm mặc, có lẽ cô hiểu được một chút cảm giác của An Minh Tri rồi.
Chỉ là mạch não của cô với người bình thường không giống nhau, trầm mặc mấy giây, cô lại nói: “Minh Tri, nói vậy nghĩa là anh thực sự rất yêu cha em đúng không ạ?”
An Minh Tri bị sặc một cái.
Tiểu cô nương này thật sự rất thông minh, cả cậu cũng bị dính vào bẫy của cô.
Hai người cũng không tiếp tục đề tài