Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H vụn. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Lúc cậu tỉnh lại là đã qua nửa buổi sáng, An Minh Tri giật giật cái eo đau nhức, mấy ngày trước đóng phim, cậu đã không cẩn thận để eo bị thương, bây giờ cộng thêm việc bị Trịnh Dụ Chương dằn vặt một đêm như thế, xương cốt của cậu đau như muốn vỡ nát.
Mở tấm rèm cửa sổ dày nặng ra, ánh nắng mặt trời ấm áp của ngày đông chiếu vào, nhẹ nhàng bao phủ lên những ngón chân cậu.
Mặt trời đã lên rất cao rồi, đoán chừng đã hơn 9 giờ sáng.
Sau khi tắm rửa, cậu tìm trong tủ quần áo một bộ đồ sạch sẽ để thay, ăn mặc chỉnh tề mới dám ra khỏi phòng.
Đứng trên lầu hai đã nghe thấy tiếng tivi của Trịnh Dư Dương xem phim hoạt hình ở phòng khách, ngồi trên ghế salon đung đưa qua lại hai cái chân ngắn cũn của mình.
Quản gia nhìn thấy An Minh Tri đi xuống, ông cùng với cậu chào hỏi nhau, đối với việc cậu bất ngờ xuất hiện ở biệt thự, ông đã không còn thấy lạ lẫm, điềm tĩnh nói: “Mừng An tiên sinh đã trở lại.”
An Minh Tri gật đầu chào lại ông, Tiểu Dư Dương thấp thoáng nghe thấy tiếng của cậu, từ trên ghế salon nhảy xuống, lảo đảo thiếu chút xíu nữa là té sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy An Minh Tri thì vô cùng kinh ngạc.
“An ca ca!” Tiểu Dư Dương bất chấp nguy hiểm, đạp ghế chạy như bay đến chỗ An Minh Tri, cậu nhóc bò lên từng bậc thang, giơ tay muốn ôm cậu.
Quản gia đi theo ở phía sau, ông đã làm bảo mẫu lâu năm từ lúc còn trẻ rồi đến khi đã lập gia đình, cho tới tận bây giờ, theo quán tính nói: “Tiểu thiếu gia, đừng chạy, cẩn thận ngã!”
An Minh Tri đi xuống bậc thang nhanh hơn, cơ thể khẽ động là từng cơn nhức mỏi trỗi dậy, ngồi xổm xuống ôm lấy Trịnh Dư Dương đang chạy tới.
Ông quản gia lúc này mới thôi lo lắng, quay sang hỏi An Minh Tri, “An tiên sinh chẳng phải là còn chưa ăn điểm tâm đấy sao, để tôi gọi người đi làm điểm tâm cho ngài.”
An Minh Tri hỏi một câu, mới biết bây giờ đã là mười giờ sáng rồi, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu sẽ tự chuẩn bị.”
Chỉ cần An Minh Tri có mặt ở nhà, những người khác gần như sẽ trở thành vật trang trí, ngoại trừ hương vị thức ăn mà cậu nấu ra, Trịnh Dụ Chương sẽ không ăn vào những món người khác nấu.
Vì vậy, nhiệm vụ mọi người thường thường trao đổi cho nhau, cậu liền đảm nhận vai trò nấu nướng trong gia đình này.
An Minh Tri ôm Tiểu Dư Dương, dự định đưa cậu nhóc đến trên ghế salon, Trịnh Dư Dương đã lâu rồi chưa gặp cậu, ôm cổ cậu mãi không chịu buông tay, “Muốn ôm cơ!”
Bộ dáng không muốn nói lý thật sự giống y đúc Trịnh Dụ Chương một khuôn mà ra, An Minh Tri phải chăm sóc cho “đứa lớn” rồi lại chăm sóc cho đứa bé, kiên trì dỗ dành Tiểu Dư Dương.
“Anh làm cho Dương Dương một cái bánh kem nhỏ nhé, chịu không?”
Đứa nhóc ba tuổi thì biết cái gì, chỉ nghe thấy được ăn ngon, mà lại là An ca ca làm cho, vui vẻ gật đầu, thèm đến mức chảy nước miếng: “Dạ vâng!”
Ở điểm này, Trịnh Dư Dương so với cha nhóc dễ dỗ dành hơn nhiều.
An Minh Tri đi đến nhà bếp, buộc chặt tạp dề, chuẩn bị nguyên liệu để làm bánh kem nhỏ.
Cậu đi theo Trịnh Dụ Chương bao nhiêu năm, liền làm “bảo mẫu” tại gia cho bọn họ bấy lâu, đầu tiên là chăm sóc cái lớn, đến chăm lo cái nhỏ, chiếu cố săn sóc như thế, lại không biết Trịnh Dụ Chương cùng với ai sinh ra một đứa bé.
Cậu đi theo Trịnh Dụ Chương từ lúc mới mười chín tuổi, bây giờ đã hai mươi bảy, trải qua 8 năm, sự nghiệp của mình gần như buông bỏ, toàn tâm toàn ý ở lại Trịnh gia chăm lo cho ba người bọn họ.
“Có em ở đây rồi thì còn cần người giúp việc làm gì nữa?” Đây chính là nguyên văn lời nói của Trịnh Dụ Chương, cậu nghe hắn nói đến mức cây ngay không sợ chết đứng.
Đặc biệt đây là lời hắn thường nói khi cậu đang hầu hạ hắn trên giường, bị hắn rót lời đó vào tai, cũng chính là đang bắt nạt An Minh Tri dễ tính, không dám phản kháng hắn!
“Trinh Trinh không có ở nhà sao?” An Minh Tri hỏi ông quản gia.
Ông quản gia cũng là người họ Trịnh, là bà con xa với nhà chính, An Minh Tri cũng có lúc gọi ông là bác Trịnh, bác Trịnh nói: “Hôm nay là thứ sáu, tiểu thư có lớp học vũ đạo, còn bảo là buổi chiều sẽ đi dạo chơi cùng với bạn bè, chắc phải tầm tối mới trở về nhà.”
An Minh Tri gật đầu ý là mình đã biết, mang bánh kem nhỏ đã làm xong đi tìm Trịnh Dư Dương.
Bé con Trịnh Dư Dương dáng người nhỏ xíu, so với Trịnh Trinh Trinh lúc nhỏ còn kém hơn, nhóc con có đôi mắt đen láy như đá quý, to tròn lấp lánh, chiếm nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, rồi tới cái mũi và cái miệng be bé.
Thân thể mập mạp trắng trẻo, lúc nào cũng dính sát lên người An Minh Tri, không ngừng ngọ nguậy.
“Trịnh tiên sinh đang ở công ty, không biết buổi trưa có trở về nhà hay không.
Nhưng hôm nay cậu An ở nhà, chắc là sẽ trở về.”
An Minh Tri gật đầu, trong đầu lại nghĩ, vẫn nên là tạm biệt thôi.
Trịnh Dụ Chương như một vị phật, mời tới dễ dàng tiễn đi lại khó, cuối cùng người phạm lỗi cũng không phải là cậu sao?
An Minh cũng không nói thêm gì, ôm Trịnh Dư Dương đút cho cậu nhóc ăn bánh kem.
Lúc này cậu cũng đói bụng lắm, từ lúc ra sân bay ở thành phố biển tới tận bây giờ, cậu cũng chưa có gì bỏ vào bụng, bình thường cậu có thể nhịn được, nhưng có lẽ trên đường về hôm qua đã tốn quá nhiều năng lượng, mới đó An Minh Tri đã thấy đói bụng rồi.
Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, cậu cũng không muốn làm