Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Khi xưa, An Minh Tri vẫn là một thiếu niên không rành thế sự, dựa vào diện mạo tốt và thành tích thi cử cao, cậu đã vào được Học viện Hí kịch.
Năm nhất Đại học đó, có một đạo diễn đến trường tuyển diễn viên, An Minh Tri vốn thanh thuần, có chút ngốc, bị người ta liếc mắt nhìn trúng rồi tuyển chọn cậu.
Bộ phim điện ảnh đó cũng không biết sẽ ra sao, kịch bản không quá tốt, diễn viên cũng không nổi tiếng, An Minh Tri mơ mơ hồ hồ mà ký hợp đồng với đám người đó.
Ký xong mới biết mình đã bước một chân vào hang hổ, nếu hủy hợp đồng thì tiền bồi thường lại quá cao, cậu không thể lập tức trả nổi.
Quanh năm suốt tháng chạy đi diễn cũng không được hai bộ, khắp nơi đều bảo cậu chưa đủ trình độ, không đem lại doanh thu hiệu quả, việc học trên trường cũng suýt nữa thì lỡ dở theo.
Một hôm, công ty sắp xếp cho cậu tham gia một buổi tiệc tối, đưa một tấm thiệp mời không biết từ nơi nào.
Tối hôm đó An Minh Tri lại có tiết học nên muốn từ chối, nhưng người môi giới luôn miệng căn dặn là cậu phải đi, thậm chí còn tự mình đưa cậu đến hội trường buổi tiệc.
An Minh Tri đã định không đi, cậu chẳng nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, huống chi là dây dưa không rõ với Trịnh Dụ Chương.
Nhưng ở thời điểm đó cậu không có nghĩ nhiều, công ty sắp xếp như thế nào thì cậu chỉ làm theo như vậy, rất nghe lời, chỉ lo vi phạm hợp đồng đã ký.
Bữa tiệc tối đó cũng không có gì khác biệt, là tiệc sinh nhật của Đại tiểu thư Trịnh gia- Trịnh Trinh Trinh.
Năm đó Trịnh Trinh Trinh mới có sáu tuổi, nếu tính thêm tuổi mụ thì là bảy tuổi, nhưng đã sở hữu dáng vẻ xinh xắn lung linh.
Mẹ cô là người mẫu, cha cô là ông chủ của ngành kinh doanh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng người có hiểu biết sẽ không đi soi những khiếm khuyết của con nhà giàu.
Cô nàng cũng không khác biệt với những đứa trẻ cùng lứa, từ nhỏ đã yêu thích, theo đuổi thần tượng, hái sao hay hái trăng thì khó có thể làm, theo đuổi ngôi sao thì cũng khó nói, An Minh Tri mơ hồ bị một tiểu minh tinh lôi kéo mời vào.
Suốt một buổi tối, cậu vẫn chưa thấy nhân vật chính của buổi tiệc Trịnh Trinh Trinh đâu, nhưng mà lại bắt gặp Trịnh Dụ Chương vài lần.
An Minh Tri lúc đó đương nhiên không biết Trịnh Dụ Chương chính là Trịnh Dụ Chương nhưng trực giác mách bảo cậu người đó là một người đàn ông lợi hại, cả người hắn đều được vây quanh bởi ánh hào quang.
Mặc dù đây là tiệc sinh nhật của con gái hắn, mà hắn cũng không che lấp được khí chất của người đứng đầu, nhân vật quan trọng trong buổi tiệc này.
Không ai biết mặt An Minh Tri, cũng không có ai đến chào hỏi hay bắt chuyện với cậu, cậu chỉ yên lặng ngồi yên một góc, nhìn như một con nai con, ngơ ngác mà cảnh giác nhìn thế giới không thuộc về mình.
Sau đó thấy đói bụng, cậu liền đi kiếm đồ ăn, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy một đĩa bánh kem nhỏ trên bàn tiệc đẹp đẽ, quan sát xung quanh một lúc rồi mới bỏ vào trong miệng, ăn một miếng rồi lại không nỡ ăn tiếp, thực sự quá ngon, thật phí của trời.
Ăn xong cái bánh, cậu cảm thấy hơi dính miệng, tiện tay lấy một ly nước, lại bị chất lỏng nhẹ nhàng này làm sặc mới biết đây là rượu.
Uống xong một ly rượu, cảm thấy cả người mình có hơi lâng lâng, An Minh Tri biết mình chẳng có chút tửu lượng nào, nhưng vẫn cậy mạnh mà uống rất nhiều.
Cậu ngồi bên mép hồ bơi hóng gió, lúc đứng dậy thì quên mất bên chân mình có nước, đầu hơi choáng váng, cứ thế cả người cậu rơi thẳng xuống hướng bể bơi.
“Á!!”, có người hét lên kinh hãi.
An Minh Tri đầu váng mắt hoa, ý nghĩ đầu tiên của cậu là mình chết chắc rồi, vì cậu không biết bơi, cũng rất sợ nước.
Vốn tưởng rằng nước sẽ từ bốn phương tám hướng ập tới, cậu nín thở một lúc, lại không có cảm giác bị nghẹt thở, cũng không cảm thấy thân thể bị ướt hay lạnh, rồi mới chậm chạp nhận ra có một cánh tay to kéo cậu lại.
“Ôi trời, giật cả mình!”, cho dù Trịnh Trinh Trinh có là tiểu thư tao nhã, tiểu công chúa của vương thất quý tộc thì lúc này cũng bị dọa đến mặt mày biến sắc.
Đây chính là idol nhỏ của cô đó, cô thà để mình mất mặt mà tự té vào bể bơi, chứ không muốn thần tượng bị như vậy đâu! Ngày mai thế nào cũng bị truyền thông đăng tin xấu.
Cái ly trong tay An Minh Tri cũng đã rơi xuống hồ bơi, cậu cố gắng ổn định thân mình tại mép bể bơi, lấy lại bình tĩnh, cúi đầu lễ phép nói với Trịnh Dụ Chương: “Cảm ơn ngài.”
Lúc này cậu mới phát hiện Trịnh Dụ Chương và Trịnh Trinh Trinh không biết vì sao lại theo sau lưng mình.
Ánh mắt Trịnh Dụ Chương dõi theo cậu sát sao không lệch một giây, nhận ra An Minh Tri đang sợ hãi, hắn cũng không biết làm gì khác ngoài lo lắng, chào hỏi cục xúc với cậu: “… Cậu cẩn thận chút.”
Lúc này cậu không thấy sự sắc bén trong mắt Trịnh Dụ Chương nữa, không nói gì chỉ gật đầu cười.
Trịnh Trinh Trinh trốn sau lưng cha, ngẩng đầu nhìn An Minh Tri, tóc cô được thắt bím đuôi ngựa vung vẩy một cái, đôi mắt to lấp lánh nhìn, cũng không lên tiếng chào hỏi.
An Minh Tri lúc này mới để ý tới cô nàng tiểu thư trắng trẻo xinh xắn, đôi má đang đỏ lên này.
Cậu nghe Trịnh Dụ Chương nói: “Con bé này nhìn lén cậu cả buổi tối rồi, nhưng cũng không dám lại nói chuyện với cậu.
Chẳng phải lúc bình thường hâm mộ cuồng nhiệt lắm sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Trinh Trinh đỏ rực lên, cô nàng cau mày, sao cha lại làm cô mất mặt trước thần tượng của cô vậy chứ!
Trịnh Dụ Chương từ trước đến giờ vẫn luôn giữ nghiêm túc, cho dù là đối với đứa con gái của mình vẫn là một khuôn mặt nghiêm nghị: “Không muốn xin chữ ký cậu ấy à?”
“Ôi trời!”, công chúa nhỏ chê cha mình nói quá nhiều, giận dỗi đẩy Trịnh Dụ Chương sang chỗ khác.
Lúc quay về thì lại không dám kéo góc áo của An Minh Tri, giọng nói ngọt ngào pha chút thẹn thùng: “An ca ca có thể ký tên cho em không ạ?”
An Minh Tri sửng sốt, tên tuổi của cậu không nổi tiếng, người hâm mộ coi như có một ít, nhưng cũng không đến mức fan xin chữ ký, chụp ảnh chung các thứ, nên cậu có hơi e sợ nhìn Trịnh Trinh Trinh.
Cậu hơi thụ sủng nhược kinh*, đối phương lại là một tiểu thư cao quý, giá cả áo váy trên người không hề rẻ.
*Thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được ưu ái, yêu thương nên hoảng sợ.
Sau khi nói xong, khuôn mặt Trịnh Trinh Tinh vẫn đỏ ửng như vậy, đứng một chút rồi lại thẹn thùng chạy mất.
An Minh Tri nhìn thấy mà bật cười, không ngờ việc có fan nhỏ tuổi như vậy lại vui vẻ đến thế.
Người môi giới đặt sẵn cho hắn một căn phòng ở tầng dưới, ban đầu An Minh Tri định sẽ trở về ký túc xá ngủ, nhưng ngay lúc này mà chạy về sẽ gặp phải bảo vệ gác cổng, huống chi sáng ngày mai cũng không có tiết học, cậu tranh thủ lười biếng một chút, nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ đi về căn phòng đã đặt nghỉ ngơi.
Cánh cửa phòng khép lại, mọi thứ xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh, thế giới náo nhiệt kia biến mất không còn tăm hơi, An Minh Tri mới tìm lại chút chân thực.
Lúc này đây mới chính là thế giới của cậu, tĩnh lặng, cô độc nhưng cũng tự do, không cần phải quan sát sắc mặt người khác.
Kỳ thực, cậu không hợp với nghiệp diễn này, cậu hướng nội, sợ hãi, không biết đoán ý người, không biết vuốt mông ngựa, càng không thể nhìn ra ẩn ý trong lời nói của người, mà như vậy thì rất khó sống trong cái vòng này.
Không biết trên người cậu có ưu điểm gì, có lẽ là khí chất, loại khí chất khó có thể tìm thấy ở những người khác.
Dựa vào khí chất ấy, cậu gian nan bước vào cái vòng này, lúc tỉnh lúc mê tiếp tục diễn xuất, nếu có người hâm mộ mình thì có thể kiếm tiền lời, vừa nuôi sống bản thân, vừa chăm lo cho cuộc sống, chỉ cần có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Việc Trịnh Dụ Chương bước vào chỉ là ngoài ý muốn, có lẽ do cậu đóng cửa không chặt.
Khi An Minh Tri vừa ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ khoác một cái áo tắm, lộ ra lồng ngực dính hạt nước lấp lánh, cả người cậu ướt dầm dề, đôi mắt phủ mờ sương hiện lên hoảng loạn cùng luống cuống.
Cậu thấy một người xa lạ