Hoắc Cảnh nhìn đồng hồ cũng hơn 8 giờ rồi, ở công ty hôm nay còn khá nhiều việc cần anh giải quyết nên anh không thể ở nhà lâu được.
" Ở nhà ngoan, tôi đến công ty làm việc, tối gặp " anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
" Thiếu gia, em cũng muốn đến công ty của anh, cho em đi nữa được không? " cô nắm tay anh, ánh mắt long lanh nhìn anh.
" Để làm gì? " anh chậm rãi hỏi lại.
Còn làm gì nữa chứ? Tất nhiên là đến đó chơi rồi.
Khá lâu cô vẫn chưa được đến công ty của anh, mọi lần cô cũng rất hay theo anh tới đó.
" Em đến để dọn dẹp phòng giúp anh " cô thãn nhiên nói.
Anh nhếch môi cười nhìn cô, dọn dẹp phòng sao? Đúng là cô có dọn thật nhưng anh cảm thấy cô chơi nhiều hơn là làm.
Đã thế còn dám lấy lý do là dọn phòng làm việc giúp anh.
" Không cần, mỗi ngày phòng tôi đều có người dọn dẹp " anh điềm đạm trả lời.
" Vâng " cô nhỏ giọng nói, khuôn mặt có chút thất vọng.
Cô đã mở lời tới vậy rồi nhưng đáng lý ra anh cũng phải biết chứ, chẳng phải mọi lần anh đều cho cô đi cùng hay sao?
" Muốn đến chơi thì cứ nói, cần gì phải vòng vo " anh nhàn nhạt nói.
Lưu Mẫn Nhi nhìn anh cười cười, cô cũng rất muốn nói nhưng lại sợ anh không đồng ý thôi.
Anh nắm tay cô xuống lầu, hai người cùng nhau lên xe đi đến tập đoàn Hoắc Thịnh.
" Thiếu gia, em muốn ăn bánh ngọt " chạy ngang tiệm bánh ngọt bên đường cô liền xoay qua kêu anh mua cho mình.
" Ăn đồ ngọt nhiều không tốt, em không nên ăn " anh chậm rãi trả lời cô.
Cô nhìn anh bĩu môi, có gì mà không tốt chứ, đâu phải ngày nào cô cũng ăn đâu với lại mỗi lần cô ăn đồ ngọt đều bị anh nhắc nhở và lần này cũng không ngoại lệ.
" Em biết rồi, anh cứ nói mãi "
Anh không vì lời nói của cô mà nổi giận, anh biết tính cách của cô thế nào nên cũng không để bụng những chuyện đó.
Đến nơi, Hoắc Cảnh tiếp tục nắm tay cô đi vào trong, nhân viên ở đây thấy cô cũng không bất ngờ gì, bởi vì cô đã đến đây thường xuyên nên bọn họ đã quen mặt cô từ lâu.
" Chào anh Phùng " cô lên tới phòng của anh thì gặp trợ lý Phùng nhanh chóng cất giọng chào hỏi.
" Chào em Mẫn Nhi, em tới chơi sao? " trợ lý Phùng đáp lại.
" Vâng ạ "
Anh cau mày, sau đó ho nhẹ một tiếng, mắt thì liếc nhìn trợ lý Phùng, anh không thích người khác nói chuyện với cô đặc biệt là con trai.
" Khụ, vào thôi " anh nói xong thì kéo tay cô về phòng làm việc của mình, trợ lý Phùng thấy phản ứng của anh như vậy cũng hiểu lý do.
" Thiếu gia, anh cứ làm việc của mình, đừng để ý tới em " cô nhẹ giọng nói.
" Không được đi lung tung, laptop ở kia em qua đó đi " tay anh hướng về chiếc laptop được để sẵn trên bàn tiếp khách.
Lưu Mẫn Nhi biết điều nên cũng không làm phiền anh làm việc nữa, chủ yếu cô đến đây để đỡ buồn mà thôi bởi vì ở biệt thự chẳng có ai chơi với cô cả.
Do mới chuyển nhà nên biệt thự chỉ có quản gia Lê và hai người hầu khác, không nhiều như ở Hoắc gia nên khá là buồn.
* Cốc....!cốc....!cốc *
Tiếng gõ cửa vang lên, cô như thói quen nhanh chân đi tới mở cửa, thư ký của anh bước vào, ngoài những sấp tài liệu ra thì trên tay thư ký còn mang theo khây bánh ngọt và nước tới như lệnh của anh.
Hai mắt Mẫn Nhi sáng rực khi thấy bánh ngọt mà cô thư ký kia mang tới, cô chắc chắn là anh chuẩn bị cho mình.
" Chủ tịch, tài liệu ngài cần, còn đây là nước và bánh " thư ký Nguyễn cung kính nói.
" Được rồi để đó đi " anh nhàn nhạt đáp lại, thư ký Nguyễn đưa tài liệu cho anh xong thì cũng rời đi.
Là cô nói muốn ăn nên anh đã kêu trợ lý Phùng chuẩn bị, vẫn là anh không nở nhìn cô ủ rủ nên mới chiều lòng cô như vậy.
Thấy thư ký đã ra khỏi phòng, Lưu Mẫn Nhi vui vẻ đi tới bàn làm việc của anh, cô còn tiện tay kéo ghế ngồi cạnh anh.
" Thiếu gia, cái này cho em đúng không? " giọng cô ngọt ngào vang lên, hai mắt mong chờ nhìn anh.
" Ừ, ăn đi, sau này không được đòi nữa " anh nghiêm nghị nói.
" Vâng, em cảm ơn thiếu gia "
Nhận được sự đồng ý của anh, cô liền vui vẻ ngồi ăn chiếc bánh kem mà anh đã chuẩn bị cho mình, quả thật rất ngon.
Hoắc Cảnh mỉm cười nhẹ, cô năm nay vừa tròn mười chín tuổi vậy mà tính tình không khác gì trẻ con nhưng anh lại thích tính cách đó của cô.
" Thiếu gia, ngon lắm, anh ăn thử đi, há miệng ra " cô đưa muỗng bánh ngọt đến gần miệng anh.
" Tôi không thích đồ ngọt, em ăn đi " anh dịu giọng nói.
" Vậy thì em không khách sáo nữa "
Đúng là anh không thích đồ thật, cô biết anh không ăn nên mới mở miệng mời cho có vậy thôi.
Cho đến tận trưa, cô thấy anh vẫn mãi mê làm việc chưa đá động gì tới phần cơm mà trợ lý Phùng đã chuẩn bị từ trước cho anh, phải nói là anh quá chăm chỉ đi.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh quả nhiên rất đẹp trai, bỗng dưng trái tim cô lại đập lệch một nhịp, tại sao lại như vậy? Mẫn Nhi liền đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình để lấy lại tinh thần.
Cô sắp điên mất thôi.
Ngồi suy nghĩ một lát, cô rón rén ra ngoài tránh gây tiếng mạnh cho anh, Mẫn Nhi đi đến quầy nước dành cho nhân viên, cô định pha chút nước cho anh uống.
" Chào chị, chị là nhân viên mới