Lục Trường Sinh ôm lấy Hàn Thiên, hai tay lại chậm rãi mơn trớn sườn mặt tuấn mỹ của hắn.
Mắt y ẩn chứa muôn vàn tình cảm, phức tạp đến mức Hàn Thiên không tài nào phân tích ra được.
Đáy mắt y không còn gì khác, chỉ phản chiếu ra hình ảnh của một mình hắn.
"Sư Đệ, ta đổi ý rồi, ta không muốn giết ngươi nữa."
Nghe Lục Trường Sinh nói, một vòng kinh hỷ liền lướt qua trong mắt hắn. Chỉ là, câu nói tiếp theo của y, lại khiến hắn lâm vào vô tận mê mang...
"Ta muốn hủy đi thứ mà ngươi yêu thích."
Lục Trường Sinh chuyên chú nhìn hắn, trên môi chậm rãi hiện lên tiếu dung đắng chát, lẩm bẩm :"Mặc dù không biết ngươi yêu thích ta nhiều bao nhiêu. Nhưng không sao, chỉ cần ngươi đau khổ là đủ..."
"Nhìn thấy thứ mình yêu thích tan biến trước mặt mình...sẽ đau khổ sao?"
Ánh mắt mông lung, Lục Trường Sinh bỗng dưng lại bất ngờ xuất thủ, đem thứ gì đó đánh thẳng về phía Hàn Thiên.
Theo phản xạ, Hàn Thiên lập tức đưa tay đón đỡ, chặn lại đồ vật kia. Chỉ là, đợi khi thấy được hình dạng của nó, Hàn Thiên ngay tức khắc liền đờ người.
Bởi vì thứ này cũng không phải là ám khí như trong tưởng tượng của hắn, mà lại là lục lạc tùy thân mà Lục Trường Sinh luôn mang theo!
Gần như trong tích tắc, Hàn Thiên liền ngoái đầu nhìn sang, con ngươi trừng to, tê tâm liệt phế gào lên :"Lục Trường Sinh!"
Lúc này, bởi vì Hàn Thiên buông tay, cả người Lục Trường Sinh đã ngã ra khỏi bờ vực, rơi vào hư không.
Dưới ánh mắt hãi nhiên của hắn...
Tóc dài của y buông xõa, bị gió cuốn bay cùng vạt áo đẫm máu hòa với nước mưa...
Dung nhan của y vẫn mỹ lệ như vậy...
Một khắc này, Hàn Thiên giống như quay trở về ngày đầu tiên bái sư...
Y đứng phía sau sư tôn, vẫn là gương mặt anh tuấn phi phàm đó.
14 năm, ngạo khí cùng lạc quan của y lại lần nữa trở về...vẫn lóa mắt như minh nguyệt trên cao, như hoa trong gương, trăng trong nước. Khiến hắn chỉ có thể ngưỡng vọng, khẽ chạm vào liền sẽ tan biến.
Một khắc này, vẻ mặt của y là an tường như vậy. Nhưng lại như ma chú rót sâu vào tim hắn, chỉ cần nghĩ tới, vết thương liền sẽ trào ra máu tươi.
Y mỉm cười, môi khẽ nhúc nhích nói gì đó.
Cuối cùng liền rơi vào trong trùng quật, bị vạn trùng thôn phệ.
Mưa như xối nước vào tim.
Hàn Thiên đờ đẫn quỳ gối bên bờ vực, trong tay siết chặt lục lạc, tiên huyết từ kẽ tay chảy xuống, hòa cùng nước mưa lạnh lẽo.
"Lục Trường Sinh, ngươi thành công rồi...Ta đau...rất đau..."
Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hàn Thiên liền che mặt bật khóc.
Giờ khắc này, hắn đã không còn là Vĩnh Hằng Ma Quân cao cao tại thượng, mà chỉ là một con chó bị chủ nhân ruồng bỏ.
"Tại sao vậy? Tại sao người khác nói ngươi đều tin, chỉ không tin lời ta!"
Hắn rõ ràng chưa từng giết nhị thúc, nhị thẩm, Sư Ca, tỷ tỷ của y.
"Chuyện duy nhất có lỗi với ngươi mà ta từng làm, chính là cưỡng đoạt ngươi a."
"Nếu việc đó làm ngươi hận như vậy, ta có thể để ngươi đánh giết tùy ý, tại sao lại phải tự hủy hoại chính mình chứ?"
"Tại sao lại phải...nói cho ta biết..."
Khi đó, câu cuối cùng mà Lục Trường Sinh nói với hắn chính là...
'Hàn Thiên, ta yêu ngươi'
-----------------------------
Giật mình sửng sốt. Mặc dù 8 năm trước đã từng trải nghiệm qua loại cảm giác đau thấu tâm can này, nhưng hiện tại, Hàn Thiên vẫn như cũ có cảm giác hít thở không thông.
Hắn nhìn bàn tay của mình. Nơi đây không biết đã từng làm qua bao nhiêu tội lỗi...
Bàn