"Ta đoán vậy." Lăng Thịnh Nam lắc đầu cười nhạt. Sau đó mới không nhanh không chậm bổ sung :"Nếu công tử đã ở đây, thì ta cũng vừa vặn có chuyện muốn nhờ công tử."
"Tỷ tỷ cứ nói." Đối diện với Lăng Thịnh Nam, thái độ của Hàn Thiên luôn hạ thấp, cố gắng ôn hòa hết sức có thể.
Nghe hắn đồng ý, ý cười trên mặt Lăng Thịnh Nam càng sâu. Trong tay liền bất chợt xuất hiện một cái bội kiếm, trên dưới vuốt ve một chút, không rõ ý tứ hỏi :"Không biết công tử có nhận ra thanh kiếm này không?"
-----------------------------
Lục Trường Sinh một thân hắc y đang chậm rãi bôn tẩu giữa đường phố. Lúc này, mặt trời đã vượt quá chín ngọn sào, sưởi ấm vạn vật.
Y vừa đi, lại vừa không ngừng nghĩ tới Hàn Thiên, nhất thời lại đắn đo không thôi.
Lỡ như trở về Minh Nguyệt cư chạm mặt hắn thì phải làm sao?
Nếu hắn lại tỏ tình với y nữa thì y phải làm gì? Nên đồng ý hay nên từ chối đây?
Suy nghĩ miên man, Lục Trường Sinh rất nhanh liền đi tới cổng thành, sắp sửa rời khỏi địa giới Đông Hoang, chính thức bước vào Nam Lĩnh.
Hai bên ngày càng vắng vẻ, đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của tiểu thương cùng người đi đường. Cửa hàng, nhà ở đều đóng kín cửa, chỉ còn một mình Lục Trường Sinh đứng giữa đường lớn.
Lúc này, tâm tình Lục Trường Sinh đã ngày càng trầm trọng. Bước chân cũng chậm rãi dừng lại, đứng yên ở nguyên địa.
Gần như trong tích tắc, một tiếng quát lớn liền vang lên :"Kết trận!"
Âm thanh vừa vang, dưới chân Lục Trường Sinh liền phát sáng ra hào quang, từng tiếng phật kinh truyền vào tay như ngũ lôi oanh đỉnh. Một tấm kim sắc cà sa cũng lập tức bay tới, bao phủ xung quanh người y, tạo thành một vòng tròn tách biệt.
Dưới đất lóe lên từng tia trận văn, hai đầu xích sắt toàn thân tử sắc, ẩn chứa lôi đình chi khí liền từ hai phía đối nghịch phóng tới, xuyên qua áo cà sa, quấn chặt lấy hai đầu cánh tay của Lục Trường Sinh.
Lúc này, mũ sa của Lục Trường Sinh cũng bị gió lốc lật bay, lộ ra dung mạo phong thần tà dị. Tóc đen rũ xuống bả vai, từng sợi tóc đều đang không ngừng toả ra ma khí đen kịt.
Bởi vì bị phật âm cùng với lôi đình thanh tẩy, ma khí trên người Lục Trường Sinh liền đã không khống chế được nữa, bắt đầu thẩm thấu ra ngoài. Ma khí trùng thiên, đem y sấn thành ma thần giáng thế, khí tức âm u không thôi.
"Lúc nghe Tà Quân nói, chúng ta vẫn còn không tin. Nhưng không ngờ rằng lời hắn nói lại là thật, đường đường nhi tử của hai vị Tông sư, cư nhiên lại sa đoạ thành Ma tộc tội ác bất xá!"
Theo một tiếng quát khẽ vang lên, Lục Trường Sinh liền ngoái đầu nhìn sang. Chỉ thấy, La Phi Thành một thân tông phục uy nghiêm đang từ trên trời giáng xuống. Bên cạnh còn có Vô Trần, Nghê Thường, Vân Lan Thánh chủ, Âm Dương Thánh chủ,... cùng vô số người quen.
Vừa đạp đất, La Phi Thành liền đã ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh. Trên mặt ông xuất hiện vẻ hổ thẹn cùng nồng đậm thất vọng, chắp tay cúi đầu hướng những người khác.
"Là Vạn Kiếm tông quản giáo không nghiêm, mong chư vị thứ tội."
Ngay tức khắc, Vân Lan Thánh chủ liền đỡ ông dậy, khoan dung độ lượng nói :"La tông chủ chớ có như vậy. Đây không phải là lỗi của Vạn Kiếm tông."
"Đều là do kẻ này tà tính không đổi, không quản được tâm cảnh mà bị ma vật đồng hóa. Kể từ 8 năm trước, ta liền đã nhận ra." Mặc dù Vân Lan Thánh chủ nói vô cùng nhẹ nhõm, nhưng đám người vẫn như cũ có thể nghe được một tia vị chua trong đây.
Rõ ràng, đối với việc 8 năm trước bị bắt chẹt, Vân Lan Thánh chủ vẫn còn cay cú trong lòng.
Mặc dù biết là vậy, nhưng đám người cũng không vạch trần, còn nhanh chóng đón hùa. Cùng chung mục tiêu, đổi đầu mâu lên người Lục Trường Sinh.
"A di đà phật, Lục thí chủ, sao ngươi lại sa đoạ đến mức trở thành ma tộc rồi a? Còn nhớ năm xưa Lục Tông sư một thân chính khí, trảm yêu trừ ma..."
Lạnh lùng nhìn loại trận thế này, Lục Trường Sinh không sợ hãi, cũng không tức giận. Chỉ hơi nghi ngờ cắt ngang lời Vô Trần :"Lời nói nhảm cũng không cần nói. Ta chỉ muốn biết, các ngươi là bằng cách nào biết ta ở đây?"
Y là lén lút trở về, hơn nữa chỉ mới về hồi đêm qua. Những người này làm sao lại biết được? Hơn nữa còn bày sẵn bẫy chờ y nhảy vào chứ?
"A di đà phật, đều là nhờ Phong Luân