Tuy rằng cô rất xem thường hành vi hèn mọn của mình hiện giờ, nhưng cô rất muốn biết, lý do tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Giống như người đời thường ví von, dù có chết, cô cũng phải biết rõ ràng sự tình!
Bởi vì em là người đã lừa gạt đi tình yêu của tôi.
Môi mỏng nhẹ động, sắc mặt trắng xanh trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Lạnh lẽo như vậy, chỉ làm cho người ta thấy vô cùng quỷ dị, đáy lòng German lặng im đáp lại một câu, nửa chữ cũng không hề nói ra...
Vì sao không thể nói nên lời, lý do cũng rất dễ hiểu, một người kiêu ngạo và lãnh mạc như anh, làm gì có chuyện trước mặt biết bao nhiêu người, nhìn anh bằng con mắt ngưỡng mộ và sợ hãi, làm sao anh có thể nói ra tâm tư sâu kín nhất, cũng là phần yếu ớt nhất ra khỏi miệng?
Vả lại, anh đang bị tổn thương một cách sâu sắc, vì anh nghĩ Lạc Khuynh Thành đã lừa gạt mình, thậm chí là phản bội mình, cho nên làm gì có chuyện anh sẽ mềm lòng mềm dạ mở rộng nội tâm mình nói cho đối phương nghe?
Người đời có câu, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, đây chính là tình trạng của anh hiện giờ.
Mà Lạc Khuynh Thành, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mơ hồ nhìn chằm chằm German, thấy anh không hề mở miệng, cũng không có ý định muốn lên tiếng giải thích, lửa giận cất giấu dưới tận đáy lòng bắt đầu nổi dậy, Lạc Khuynh Thành bước nhanh về phía trước, bàn tay vươn ra bắt lấy cổ áo anh, nổi giận đùng đùng : "Nói cho em biết a, vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Vì sao!"
Nôn nóng, phẫn nộ, bi thương, ủy khuất... bao nhiêu thứ cảm xúc đan cài vào nhau đều thể hiện qua ánh mắt. Trước khi gặp Lạc Khuynh Thành, anh cảm thấy cái đẹp chỉ là một thứ định nghĩa đơn điệu và nhàm chán. Nhưng hôm nay, khi người phụ nữ trong lòng anh ngước mặt lên, dùng ánh mắt đượm buồn đầy bi thương phẫn nộ hét vào mặt anh, ánh mắt tựa như giọt sương sớm lấp lánh dưới vầng thái dương, đẹp đến nỗi khiến lòng người quặn thắt.
Trái tim như bị chính ánh mắt đó bóp chặt đến rỉ máu, không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này nữa, anh không muốn cô luôn ở tình trạng này khi đối mặt với mình, anh hơi mím chặt môi, không nói không rằng, mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, hơi thở nam tính quen thuộc mang theo một chút lạnh lẽo, giống như một chiếc võng sắt vô hình trói chặt lấy cô, không cho phép cô biến mất.
"Anh..."
Yết hầu nghẹn ngào nức nở, Lạc Khuynh Thành cố nén những giọt nước mắt chực trào, nhưng khi vòng tay quen thuộc của anh đột nhiên ập tới, siết chặt eo cô, lập tức, lệ tuôn trào.
Vì sao? Nếu không muốn giải thích, vì sao còn ôm chặt em như vậy?
Lẽ nào anh không biết, cái ôm ấp áp này của anh, là đang dụ dỗ cô xuống nước với anh sao? Lẽ nào anh không biết, cô sẽ không cách nào kháng cự lại cái ôm này sao?
Sau tất cả, trái tim cô vẫn luôn mềm yếu trước hành vi của anh, bình thường cô có thể sẽ nén giận, nuốt hết mọi khẩu khí xuống đi, nhưng hôm nay, cô làm không được, thật sự làm không được!
"Nếu anh không cho em một lời giải thích thì cả đời này đừng mơ đến chuyện ôm em nữa!"
Quăng quyền đấm lung tung lên lồng ngực German, Lạc Khuynh Thành dùng hết sức lực cố gắng đẩy anh ra, có điều, cả người anh cứng rắng như đồng vách sắt đúc, căn bản là, không hề có chút ảnh hưởng... !
"Đi về trước."
Ở đây nhiều người như vậy, anh không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lòng bàn tay rộng lớn nắm lấy cổ tay Lạc Khuynh Thành, German cuối cùng cũng mở miệng buông ra một câu, âm thanh tuy cứng rắn, còn có chút không cam lòng, nhưng ngay cả chính anh cũng không ý thức được, lời nói của anh có phần mềm mỏng lừa gạt trẻ con ...
Lạc Khuynh Thành đương nhiên hiểu được ý anh, phấn môi nửa cắn, ánh mắt ngập tràn ủy khuất nhìn chằm chằm German, cô bướng bỉnh quay mặt sang một bên, không muốn nhìn anh thêm phút nào nữa, hai hàng lệ, không ngừng lăn trào bên gò má, bộ dáng oan ức đáng thương như thế, không khỏi khiến người khác đau lòng.
Màu mắt lặng yên xua hàn khí vơi đi mấy phần, German nhẹ nhàng bế cô lên, xoay người rời đi, anh một phần là vì sợ cô nàng ương bướng này nổi quạu lên lại giằng co với anh, anh sợ mình không có biện pháp nào để khuyên nhủ cô, sợ mình lại làm ra loại hành động tàn bạo làm tổn thương cô, cho nên trước hết cứ lắng lại lửa giận, hơn nữa sự tình hôm nay anh muốn làm cho rõ ràng, sau đó mới quyết định ghi hận người con gái này hay không?
Nhưng Lệ Thiếu Đình làm gì có chuyện cho phép anh cứ vậy rời đi?
Anh và Lạc Khuynh Thành cùng nhau đến đây, mục đích chính là để cứu Lạc Ngâm Tích ra ngoài, bây giờ đến cả bóng người còn không thấy, bảo anh can tâm để mặc German muốn đi là đi sao?
Vả lại, chứng kiến một màn bạo lực vừa rồi của German, làm sao anh có thể yên tâm để hắn bắt Lạc Khuynh Thành đi? Nhỡ đâu sau khi trở về, hắn sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn hơn nữa để ức hiếp cô, anh biết phải làm sao? Con bé giờ đang mang thai, làm sao có thể chịu đựng được? !
"Không được phép đi!"
Cao giọng quát một tiếng, Lệ Thiếu Đình chạy như bay tới chắn trước mặt German...
"Reggie Nord, tôi không cho phép anh làm tổn thương cô ấy thêm lần nào nữa!"
Hừ, không cho phép? Cậu cho rằng cậu là ai?!
Khẩu khí của Lệ Thiếu Đình rất xung, nội tâm đều một lòng quan tâm và lo lắng cho an nguy của Lạc Khuynh Thành, gặp phải German vốn một bụng ghen tị, thấy biểu hiện gay gắt của đối phương, cổ họng liền chua chát, thùng giấm chua ủ ấp bấy lâu giờ đang có ý định tuôn trào...
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu không có quyền lên tiếng."
Về điểm này, anh mới vừa nói qua.
Dùng thái độ trực tiếp và dứt khoát công khai đánh dấu chủ quyền, German trầm mi lạnh lùng đối diện với ánh mắt đỏ rực của Lệ Thiếu Đình, âm thanh trầm thấp tựa như gió bão quét qua, mãnh liệt mênh mông, hoảng sợ cả đất trời...
Được, coi như hắn nói rất có lý, đúng là anh không có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của Lạc Khuynh Thành, nhưng còn Tích Nhi thì sao? Tích Nhi của anh thì sao?