Edit: Lệ Diệp.Ngày hôm sau.Sau khi rửa mặt xong, Lạc Khuynh Thành cân nhắc mình nên thương lượng với German kiểu gì để cứu Lạc Ngâm Tích.Cô đang muốn xuống lầu thì đúng lúc này, quản gia trùng hợp đi lên, trong tay bưng hai tách cà phê."Bác Quản gia, bác đây là?""À. Buổi sáng tốt lành Dora tiểu thư, tối hôm qua cô ngủ có ngon giấc không?"Lão quản gia nở nụ cười đầy vết đồi mồi, tầm mắt ôn thiện tiếp đón Lạc Khuynh Thành...Vừa nghe đến tối hôm qua, mặt Lạc Khuynh Thành liền đỏ ửng lên.Tối hôm qua đúng là cả đời cũng không thể nào quên, quả thật... Biến thái!!Rõ ràng tối hôm qua lẽ ra cô hẳn là sẽ ngủ không ngon giấc, dù sao trong người cũng đầy tâm sự, thế nhưng nằm trong lòng anh cô lại cực kỳ yên giấc, cảm giác tỉnh dậy thì trời đã sáng toang, mà German lại vừa mặc xong quân phục, quân trang thẳng tắp lộ ra vẻ lạnh lùng âm u của anh.Có lẽ là anh có việc bận cần phải đi xử lý, nếu không thì anh sẽ ra hoa viên phía sau nhà luyện bắn, hoặc là sau khi luyện tập xong anh sẽ quay về giường rồi đợi cô tỉnh dậy. Đây là những điều mà cô nghe được từ người hầu."Buổi sáng tốt lành."Ánh mắt thản nhiên phảng phất nét thanh tú trên gương mặt, Lạc Khuynh Thành cố gắng để mình có thể giao tiếp một cách thoải mái nhất..."Trong nhà có khách tới sao?"Nếu không, sao lại có đến hai tách cà phê?"Ừm, đúng vậy."Hơi gật đầu, lão quản gia đưa mắt dè chừng nhìn quanh, đợi đến khi xác định không có ai thì lão mới hơi nhướng người về phía Lạc Khuynh Thành, đè thấp âm thanh nói: "Là trung tướng Hobart, Dora tiểu thư."Hả? Hobart?Đúng, sao cô có thể quên tên đó cho được!? Tối hôm qua hắn vốn đã ở sân, sau đó bị Gavin cùng binh lính đuổi hắn mới đi...Chỉ là, mới sớm sáng, hắn tới đây làm cái gì?!"Đưa cà phê cho cháu, bác đi đứng không tiện, cứ để cho cháu đem qua đó."Dứt lời, cô liền nhận lấy khay bưng đồ, không sai, cô muốn nghe lén, nhưng German rất cảnh giác, cô muốn học ngoan hơn chút, cho dù bị anh bắt tại trận, cũng có thể lấy lý do là mình đến đưa cà phê để giải vây.Cô chậm rãi bưng cà phê đến thư phòng, may mắn thay cửa không hề đóng, cô vừa đi đến gần để tiếp cận liền nghe được vài âm thanh từ bên trong truyền ra, là Hobart, hắn cũng không cụ thể nhắc tới ai, nhưng lại khiến cho hô hấp cô gần như căng ra!Cô nghe được một cái tên mà cô chưa từng nghe qua.Nghe có vẻ hình như là Hobart đang cố gắng khuyên can German, đem ai đó giao cho hắn, lý do cụ thể là gì chắc là cô đã bỏ lỡ, dù gì tổng kết lại, hẳn là muốn lấy ai đó làm công cụ, để có thể lấy lòng ai đó, thực hiện được mục đích dơ bẩn của bọn hắn!Về phần cụ thể là ai, Hobart cũng không hề nói cụ thể, nhưng là không biết vì sao, Lạc Khuynh Thành cứ cảm thấy, người bọn họ đang nói chính là Lạc Ngâm Tích, bởi vì, trong cuộc nói chuyện Hobart có nhắc đến người phụ nữ phương Đông, mà người thì đang ở biệt thự của German, cho nên, ngoại trừ Lạc Ngâm Tích, thì còn ai vào đây?Không, điều này sao có thể! Vì cô, Ngâm Tích mới vướng phải tội này, nếu như để chị ấy phải gánh chịu đau khổ thêm nữa, cả đời cô sẽ cắn rứt không yên!Không thể, cô muốn đi cứu Ngâm Tích! Nếu đã không đả động được German, cô lại càng không thể mất đi cơ hội này.Lạc Khuynh Thành lòng như lửa đốt, cẩn thận xoay người rời đi, đúng lúc này, trong thư phòng truyền đến âm thanh: "Là ai ở bên ngoài?!"Cô như cứng đờ, bước chân khựng lại, hít sâu một hơi, cô quay đầu lại bước chân vào thư phòng lần nữa..."Là em, tới đưa cà phê.""Sao lại là em?"Một thân thể to lớn bao bọc trong bộ quân trang đang ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi dừng trước Lạc Khuynh Thành, màu mắt German hơi mang vẻ tìm tòi nghiên cứu...Thật ra từ trước khi cô dừng bước chân lại, anh cũng đã nghe được, chỉ vì quá mức ngắn ngủi, mà cô lại cố ý cải biến tần suất bước chân, cùng bởi vì bước chân của phụ nữ nhẹ nhàng và chậm chạp, anh cũng không thể phân biệt ra là cô hay là Kelly.Dạo này German vẫn hoài nghi rằng Kelly có theo dõi anh, mà mới vừa rồi anh không có cắt đứt lời Hobart nói, là bởi vì những lời này cũng không có bao nhiêu tính bí mật đáng nói, hơn nữa, anh chắc chắc cô ta nghe không hiểu, còn không bằng thả mồi câu cá lớn, làm bộ dạng diễn trò, nhưng ai biết được, vậy mà lại có thể là cô?Là anh sơ sót, còn cho rằng cô sẽ không nghe lén mình, dù sao gần đây anh và cô vốn không có mâu thuẫn gì..."Quản gia ông ấy có việc muốn làm, mà đúng lúc em lại rảnh, liền giúp một chút.""Loại việc này vậy mà còn làm phiền cô tự mình động tay? Ha ha, không phải có tiểu nữ phó mới tới gọi là Kelly sao? Để cho cô ta làm là được rồi."Hai tay bỏ túi, nghiêng người dựa vào chiếc bàn bên cạnh, cũng không biết da mặt Hobart làm sao dày đến như thế, vậy mà không biết xấu hổ còn cười?!"Không có việc gì thì em đi ra ngoài trước."Trực tiếp không nhìn Hobart, giọng điệu cứng rắn nói, Lạc Khuynh Thành hơi hơi xoay người, đem cà phê hợp cùng với cái khay, "Phanh" một tiếng đặt ở trên bàn, cũng không tự kể công ở trước mặt German với Hobart, cô xoay người đi ra cửa, thoạt nhìn bình tĩnh như thường, còn thực tế mà nói lại là có một chút nóng nảy...Cô tức giận, hẳn là còn vì sự việc của Lạc Ngâm Tích.Có điều là lá gan của cô cũng thật là càng ngày càng lớn, thật có ý tứ, cũng dám nỏng nảy với anh? Chỉ là rất kỳ quái, cô như thế, vậy mà anh lại không tức giận?Hơi cảm thấy mấy phần mới lạ, một tia ý cười lướt qua đáy mắt German giống như một loại nước gợn, cũng không có tức giận, càng không có lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn theo bước chân Lạc Khuynh Thành rời khỏi...Bước chân nhanh chóng đi xuống dưới lầu, Lạc Khuynh Thành đang muốn đi tìm lão quản gia, thăm dò địa điểm giam giữ Lạc Ngâm Tích từ ông, lại đụng phải Kelly đang đứng ở phòng khách đầu tiên."Dora tiểu thư, ngài gấp như vậy là muốn đi đâu sao?"Ánh mắt Kelly mờ ám thâm thúy, vẻ tươi cười sáng lạn trên mặt lại giương cao, trong nháy mắt hình thành hai cực đối lập, Lạc Khuynh Thành ngẩn ra, còn tưởng bản thân nhìn lầm rồi...Tuổi Kelly còn rất trẻ, từ sau khi cô ta tới bên cạnh cô, mang đến cho cô rất nhiều vui vẻ, trong mắt Lạc Khuynh Thành, cô ta giống như là một cô em gái nhỏ, mà bình thường cô ta đối xử với cô, quả thật cũng có mấy phần tình cảm ở bên trong.Cho tới bây giờ cô ấy đều là ánh mặt trời sáng lạn, tích cực hướng về phía trước, vẻ mặt tối tăm như thế hẳn là ảo giác đi?Đem ý niệm trong đầu vứt đi, Lạc Khuynh Thành thu hồi vẻ giật mình ngây ra, nhẹ nhàng nhợt nhạt mở miệng: "Khải Lỵ (Tên Trung của Kelly), em nhìn thấy quản gia không? Tôi tìm ông ấy có chút việc.""Ông ấy vừa mới bị người canh giữ khu viên bên phải gọi đi rồi."Nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, cười tủm tỉm nói chuyện, thoạt nhìn Kelly có mấy phần hồn nhiên, giống như biểu hiện ở độ tuổi cô ta nên có: "Ngài tìm ông ấy vội vã như vậy làm cái gì?""Dora tiểu thư." Sắc mặt nhợt nhạt như hoa lan tử la ánh mắt lại chuyển vòng xung quanh, bỗng nhiên Kelly đi đến gần Lạc Khuynh Thành, nhón chân lên, ở bên tai cô thấp giọng mở miệng, biểu hiện giống như là đang làm kẻ trộm: "Trong lúc vô ý em vừa mới nghe được bảo vệ với quản gia nói cái gì mà người phụ nữ bị giam giữ, nói cô ấy tuyệt thực kháng nghị ra sao, bọn họ lại không dám làm ồn đến Thượng tướng, chuyện quản gia quan tâm chính là chuyện này, tạm thời nửa giờ chắc là cũng chưa về được đi?""Khu viên bên phải? Người phụ nữ bị giam giữ?"Như thế nào gọi là tự mình đưa tới