Nắm chặt tay của Lạc Ngâm Tích, thậm chí là lao tới phía sau khu viên, vốn dĩ Lạc Khuynh Thành còn đang chưa biết, nên lừa gạt thủ vệ phía sau khu viên như thế nào, nhưng không hiểu tại sao, khi cô đến, cánh cửa dẫn tới tự do phía sau khu viên kia, vậy mà không có một bóng người?Trong lòng kinh hỉ một trận, mạnh mẽ mà trào ra, tuy rằng Lạc Khuynh Thành cảm thấy có chút kinh ngạc, dù sao thủ vệ ở tòa nhà của German làm việc cực kỳ nghiêm túc, nhưng cuối cùng, vì muốn cứu Lạc Ngâm Tích ra, cô lựa chọn làm lơ một phần kinh ngạc kia."Khuynh Thành, thật tốt quá, không có thủ vệ!"Kinh hỉ hoan hô ra tiếng, Lạc Ngâm Tích chỉ cảm thấy ánh sáng đang ở ngay trước mặt, đầu quả tim giống như là một loại bị kim đâm, có chút ẩn ẩn đau, Lạc Khuynh Thành đau lòng nhìn bộ dáng này của Lạc Ngâm Tích, nếu không phải bởi vì bản thân cô, chị ấy cũng không phải chống đỡ những thứ này..."Vận khí của chúng ta tốt, hẳn là gặp phải lúc thủ vệ thay ca."Nhẹ nhàng gật đầu, không còn phải suy xét quá nhiều, nắm tay Lạc Ngâm Tích cùng một chỗ, Lạc Khuynh Thành một bên nói chuyện một bên đẩy cửa phía sau khu viên ra...Nhưng mà, vừa mới bước qua cánh cửa một bước, trong lòng của Lạc Khuynh Thành, đột nhiên trào ra khác thường.Không, không đúng!!Cho dù không có thủ vệ, cửa, hẳn là cũng sẽ khóa lại, nhưng là bây giờ, nó không chỉ không có khóa lại, thậm chí lại còn khép hờ, để cho cô đẩy, liền mở ra..."Khuynh Thành, làm sao vậy?"Làm sao mà con không đi? Rõ ràng chỉ kém vài bước liền hoàn toàn thoát khỏi nơi này.Nghiêng đầu nhìn phía em gái nhà mình, thấy cô giật mình cũng không nhúc nhích đứng tại chỗ, cau mày, dường như đang lo lắng cái gì đó, Lạc Ngâm Tích nóng lòng trốn thoát cũng rất sốt ruột, hiện tại thời gian cấp bách, làm sao mà kịp nghĩ nhiều như vậy? Nhỡ đâu thủ vệ trở lại, chẳng phải sẽ uổng phí một cơ hội tốt sao?!"Đừng nghĩ nhiều quá." Cầm ngược lấy tay của Lạc Khuynh Thành, một tay nhấc làn váy lên, Lạc Ngâm Tích kéo cô đi ra ngoài: "Chúng ta sắp được tự do, chị mang em rời khỏi nước Đức, chúng ta đi về nhà, không bao giờ trở lại nữa.""Không đúng, sự việc có chút không đúng."Đột nhiên dừng lại, dùng sức túm Lạc Ngâm Tích trở về, Lạc Khuynh Thành đang định xoay người trở về, nhưng mà, ngay tại chớp mắt cô nghiêng người kia, có một bóng dáng, từ bên cạnh, đi ra...Là German.Anh làm sao có thể, đến nhanh như vậy!?Rõ ràng khoảng cách từ phía sau khu viên tới vị trí của anh so với khu viên bên phải xa hơn nhiều, cho dù thủ vệ có đi nhanh, cũng không đến mức nhanh chóng như thế, nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng ở đây, chỉ chờ cô chủ động sa lưới…Hô hấp đột nhiên căng thẳng, ở trong chớp mắt vẻ mặt German rét buốt lọt vào đáy mắt kia, Lạc Khuynh Thành chỉ cảm thấy, ngay cả thịt ở đầu quả tim của cô, cũng bị nắm chặt!"Lôi, lôi..."Âm thanh run rẩy, chỉ về phía German, sau khi nhìn thấy đôi mắt hẹp dài đang bắn ra khói mù khát máu kia của anh, toàn thân Lạc Ngâm Tích, cũng đang bắt đầu run rẩy.Trời, trời đất! Reggie Nord anh ta làm sao, làm sao lại ở đây!?Dùng sức kéo Lạc Ngâm Tích về phía sau, ngăn trở cô ấy, Lạc Khuynh Thành nhìn thẳng về phía German, anh đang một bước lại một bước tới gần cô, chậm rãi, chậm rãi, giống như một đóa mây đen phía chân trời, tới gần về phía mặt trời, cho đến khi, hoàn toàn che khuất, cũng che khuất, tất cả ánh sáng và hy vọng nó mang lại cho thế gian.Lúc German mang hơi thở âm trầm lạnh lẽo như vậy bước đến, thân thể Lạc Khuynh Thành mềm mại, có chút run rẩy, cô rất muốn cất bước chạy đi, nhưng cô biết, mình chạy không thoát.Không muốn bày sự khiếp đảm này ra, càng không muốn nhát gan lùi về phía sau, lưng thẳng tắp, Lạc Khuynh Thành mạnh mẽ đè hoảng hốt xuống, mở miệng: "Anh muốn thế nào?"Nhìn Lạc Khuynh Thành giống như lạnh nhạt, thật ra trong lòng đã đang bồn chồn, vừa vặn bị German bắt được, cô cũng không yêu cầu xa vời anh có thể có bao nhiêu nhân từ bỏ qua cho cô, chỉ cầu, anh có thể đừng tàn bạo như vậy với Ngâm Tích...Anh muốn thế nào?Khóe môi khinh miệt nhấc lên, đạo bước đi đến trước mặt Lạc Khuynh Thành, đứng lại, German lạnh giọng giống như chất vấn: "Không phải em đã quên bản thân từng đồng ý với tôi việc gì rồi chứ?""Đương nhiên là nhớ rõ."Đó không phải đồng ý, là hứa hẹn mà, là phát ra từ đáy lòng cô, sao cô có thể quên?!"Nếu nhớ rõ, vì sao còn muốn trốn?""Không phải tôi đang lẩn trốn, là do tôi không đành lòng chị của tôi bị anh dùng thủ đoạn tàn nhẫn trừng phạt, lại càng không muốn để cho chị ấy bị anh tiễn đi làm công cụ lấy lòng người khác cho anh, cho nên, tôi đến cứu chị ấy ra, chỉ thế thôi."Nhìn thẳng vào hai mắt của German, cố gắng đi vào nó, Lạc Khuynh Thành cố gắng trấn định giải thích, nhưng trên thực tế thì sao? Thật sự chỉ có thế thôi sao?Không, lúc này đây cô đang lừa anh, có lẽ, ngay cả cô cũng đang lừa gạt bản thân mình...Là cô không nghĩ tới muốn chạy trốn, nhưng mà, lại không kiên định như vậy, ít nhất, không kiên định giống như thời khắc cô hứa hẹn vậy, không chừng đợi đến khi trốn được, ở dưới sự tận lực giật dây của Ngâm Tích, cô sẽ bắt đầu lắc lư không ngừng, bởi vì, thậm chí cô cũng không thể xác định, trong lòng người đàn ông này thật sự có cô hay không!"Thủ đoạn tàn nhẫn? Công cụ lấy lòng người khác?"Lặp lại lời Lạc Khuynh Thành nói giống như nhấm nuốt, trong lòng German, nháy mắt hiểu rõ...Thì ra, cô cũng không đem những lời an ủi tối qua của hắn lọt tai, hay nói cách khác, cô cũng không tin tưởng anh; cũng bởi vì, cô đem nội dung vừa rồi nghe lén được, áp dụng trên người Lạc Ngâm Tích. Chả trách người luôn luôn thông minh bình tĩnh như cô lại rối loạn từ đầu trận tuyến."Chẳng lẽ không phải sao? Tôi cầu xin anh như vậy, anh vẫn không có ý định bỏ qua cho chị ấy! Buổi sáng còn đang thương lượng với Hobart tiễn chị ấy đi! Nếu tôi không cứu chị ấy ra, chẳng phải chị ấy sẽ rất thảm sao!? Chị ấy chỉ là một người con gái đơn thuần mà thôi, chị ấy vô tội, hoàn toàn bởi vì tôi mà phải chịu liên lụy, tôi cứu chị ấy, chẳng lẽ là không đúng?!"Mặc dù so với thân hình cao lớn của German kém hơn rất nhiều, nhưng mà,