Edit: Diệp.Ngón tay nhỏ bé yếu mềm, ngay ở trong chớp mắt đốt ngón tay bị ấn xuống ấy, Lạc Khuynh Thành vốn đang nửa điểm sức lực cũng không có, lại giống như là bị năng lượng vô tận bơm vào, ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cổ tay khẽ động, súng ống cứng rắn lạnh như băng, thuận theo liền sai lệch.Ngay sau đó, một tiếng "A" sợ hãi kêu lên, nương theo với tiếng súng, cắt qua không trung thâm trầm như đêm, cũng hoàn toàn phá vỡ cái nặng nề đến mức có thể đè chết người này…...Thật ra, tất cả những thứ này đều xảy ra đột ngột, nhưng cũng là phát ra từ đáy lòng như vậy.Thì ra, thời điểm yêu một người, lại sẽ sinh ra dũng khí lớn như thế, dù cho là ngọc thạch câu phần (*), cho dù là tự thân hủy diệt, cô vẫn muốn che chở German như cũ, không thể để cho người bên ngoài tổn thương anh nửa phần, bao gồm cả chính cô...…(*) Ngọc thạch câu phần: ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ, đại khái là kéo nhau cùng chết."Không muốn! Em không muốn anh chết!"Màng nhĩ, bị tiếng súng chấn đến đang rung động không ngừng, quả thật đau chết cô, đột nhiên mở hai mắt ra, hô hấp của Lạc Khuynh Thành cứng lại, nhịp tim cũng hoàn toàn ngừng, toàn thân các nơi, máu thịt be bét đều đang đau đớn......Sững sờ nhìn German, giữa hai mắt đẫm lệ mông, ánh mắt của Lạc Khuynh Thành sợ hãi, trái tim, càng sợ hơn.Cô sợ, cô thật sự sợ mình nhìn thấy, sẽ là một khối thi thể máu me đầm đìa......Hoàn hảo, hoàn hảo anh còn rất tốt ngồi ở trước mặt cô, mặc dù không biết cụ thể anh có bị thương hay không, thế nhưng là chi ít, cặp mắt của anh vẫn sáng ngời có thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh vẫn nóng bỏng nhìn về phía cô như cũ.Đôi mắt nhói nhói một trận, nội tâm buông lỏng, đến loại thời điểm này, tôn nghiêm, mặt mũi, đau đớn, hận thù đối với anh...... Hết thảy tất cả đều bị ném ra sau đầu, cái gì cũng không lo được, Lạc Khuynh Thành giãy dụa ngồi dậy, đưa tay liền hướng trên mặt German sờ soạng."Anh có sao không, có chỗ nào bị thương không, hả?"Bàn tay nhỏ bé vuốt ve lung tung ở trên mặt German, rồi sau đó theo bờ vai của anh vuốt xuống dưới, có lẽ là bởi vì bối rối, hoặc là thật sự sợ hãi, cả người Lạc Khuynh Thành đều đang run rẩy, trong tiếng nói khàn khàn, lại càng đang run cầm cập không ngừng, nhưng ngay cả nước mắt cô lại cũng không dám rơi xuống, cô không dám khóc, sợ nước mắt của mình vừa rơi xuống, thì sẽ không thấy rõ anh......Tên điên, người đàn ông này tuyệt đối là một tên điên!!!Cô không nghĩ tới, anh vậy mà thật sự nổ súng, anh vậy mà thực sự có can đảm!?Chẳng lẽ thật sự anh cứ thấy không sợ chết như vậy sao?!Cho dù, cho dù anh không sợ, nhưng cô sợ a! Quả thật cô sợ chết! Vẫn luôn giãy dụa muốn tỉnh lại, muốn kêu anh đừng làm chuyện điên rồ, nhưng hết lần này đến lần khác chính là không tỉnh được!May mắn cuối cùng cô vẫn tỉnh lại; may mắn ở thời điểm cuối cùng cô dời họng súng đi chỗ khác, nếu không, nếu như viên đạn thật sự xuyên qua huyệt thái dương của anh, thì ngay cả thần tiên đại la cũng không cứu được anh…....◆Bàn tay mềm mại sờ lung tung ở trên người German, ở thời điểm xác định không sờ đến bất kỳ vết thương hay vết máu nào, trái tim của Lạc Khuynh Thành tâm, hoàn toàn buông xuống......Trầm thấp thở ra một hơi, thân thể mềm nhũn ra, ngồi ở kia, hai tay của cô, cũng theo đó bất lực rũ xuống, ông trời phù hộ, hoàn hảo, hoàn hảo anh không có việc gì.Thế nhưng là vì sao, anh cũng không nói lời nào? Ngay cả một cái khẽ động cũng không có!?Thịt trên đầu quả tim, lại bị hung hăng nắm chặt lần nữa, bên trong con ngươi trong suốt ngưng tụ nước mắt, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía German, nháy mắt cũng không dám nháy nhìn anh chằm chằm."Anh......" Không có sao chứ?Môi anh đào mấp máy, Lạc Khuynh Thành muốn hỏi, nhưng thế nào lại cũng không hỏi ra được, cổ họng dường như bị một bàn tay dùng sức kẹp lại, làm cho cô ngay cả hít thở cũng khó khăn, càng đừng đề cập đến nói chuyện......Cơ bắp vẫn luôn khẩn trương kéo căng hoàn toàn buông lỏng, đối diện với tầm mắt của Lạc Khuynh Thành, trong lòng German buông lỏng, sức lực, đột nhiên như bị rút ra từ trong cơ thể của anh, cổ họng cũng giống như cô, bị gắt gao bóp chặt, trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời ngay cả nửa chữ lại cũng không nói ra được, ngoại trừ giật mình ngồi ở kia, tham luyến nhìn cô, cái gì anh cũng không làm được.Cô tỉnh, rốt cục cô cũng tỉnh! Cô có biết, cô ngủ say bao lâu, trái tim anh, liền đau bấy lâu không?Ngay vừa rồi, ở thời khắc cầm lấy đốt ngón tay của cô hạ thấp xuống đó, anh thật sự làm xong chuẩn bị để đi chịu chết rồi, anh cũng cho rằng, mình thật sự chết chắc!Đóng mắt lại, trái tim của anh, cũng sắp theo một tiếng súng này hoàn toàn chết đi, nhưng mà ai biết, ngay ở trong chớp mắt ấy, súng ống lệch đi, âm thanh của cô vang lên ở bên tai anh, nhắc nhở anh, anh không chết, mà cô, rốt cuộc cũng tỉnh lại......Trái tim, lại sống lại bắt đầu nhảy lên lần nữa, "Phang phang phanh" , từng chút từng chút vang lên ở trong không khí, dùng một loại ánh mắt phảng phất muốn nuốt Lạc Khuynh Thành vào trong bụng nhìn cô chằm chằm, mừng rỡ dâng lên, môi mỏng giương lên, cánh tay dài mở ra, anh chợt ôm cô vào trong lòng."Em tỉnh, rốt cuộc em cũng tỉnh."Cánh tay không ngừng tăng thêm sức lực, chỉ hận không thể khảm toàn bộ Lạc Khuynh Thành vào trong cơ thể, mặt, chôn sâu ở bên gáy của cô, German luôn luôn vui giận không lộ, giờ này khắc này lại giống như một đứa bé, bởi vì có được trân bảo bị lấy mất, đang kích động, đang run rẩy......Không có người trông thấy, ở trong đôi mắt anh giấu ở bên gáy của cô kia, ở thời điểm cảm nhận được ấm áp của cô tồn tại, đỏ lên.Nước mắt, rốt cuộc cũng không nhịn được từ trong hốc mắt tràn ra, không nhúc nhích tùy ý để German ôm, tâm Lạc Khuynh Thành, đều nát…….Đúng vậy, cô tỉnh, bị anh ép tỉnh.Rõ ràng cô cũng quyết định chủ ý muốn chết, rõ ràng là cô muốn đi về nhà, vì sao, vì sao anh muốn dùng loại phương thức này bức bách cô?Lông mi khẽ run, chậm rãi đóng hai mắt lại, dựa ở trong ngực German, nghe anh lẩm bẩm nói nhỏ, im ắng chảy nước mắt, trái tim Lạc Khuynh Thành, cũng đang rỉ máu......Vì sao cô cứ không hạ tâm hung ác được? Vì