Edit: Diệp.May mắn em tỉnh, may mắn.Thời điểm nói câu này, âm thanh của German giống như là bị suối nước nóng thấm qua, dòng nước ấm hoà hợp nhàn nhạt, chậm rãi chảy vào đáy lòng Lạc Khuynh Thành, phất qua trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ kia của cô, khiến cho đau đớn trên miệng vết thương, giảm xuống......Cô nghe được, thật sự là anh đang may mắn, cũng thật sự là vui vẻ phát ra từ đáy lòng, nhưng cô lại sắp tức chết!Ngụ ý câu nói này của anh, rõ ràng chính là đang nói, Lạc Khuynh Thành tôi dùng mạng của tôi cược tình yêu của em, may mắn, tôi thắng, cho nên, dù cho giờ phút này ở sâu trong nội tâm của em hận tôi hận muốn chết, nhưng em vẫn yêu tôi như cũ…...Lạc Khuynh Thành đoán chừng, hiện tại trong lòng German chỉ sợ rất đắc ý, chỉ kém chưa nhếch cái đuôi lên, càn rỡ cười to đắc chí một câu —— Em yêu tôi mà, không phải sao?! Nghĩ muốn chết gì chứ.Phải, cô yêu anh! Yêu đến tình trạng căn bản không có biện pháp khống chế!Điểm này, Lạc Khuynh Thành biết, tuy là cô giảo biện đủ kiểu cũng không có cách nào phủ nhận !Là cô không không chịu thua kém, dễ dàng liền nói trước mặt anh như thế, ngoại trừ mình, không trách bất kỳ kẻ nào được…Thế nhưng là cô không cam tâm, cô thật sự hận a! Người đàn ông này quả thật quá đáng quá mức! Nhưng phàm là người có thiện tâm một chút, cho dù không yêu anh, khẳng định cũng không thể trơ mắt nhìn anh chết ở trong tay của mình a! Tại sao anh có thể, tại sao có thể dùng loại phương thức này uy hiếp cô?!"Đây chẳng qua chỉ là anh may mắn mà thôi!"Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mấy ngày, đột nhiên hiện ra mây đỏ nhàn nhạt, Lạc Khuynh Thành không cam lòng gầm nhẹ, thật ra, hoàn toàn đều chỉ là đang giảo biện mà thôi, cô không muốn hoàn toàn mất đi quyền khống chế ở trước mặt anh, cô không muốn cứ ngu ngốc mặc anh bắt nạt dày xéo...Đầu lông mày nhẹ nhíu lại yên lặng nới lỏng, tiếng lòng gắt gao kéo căng ba ngày, rốt cục cũng hoàn toàn thư giãn, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, German cũng không có vạch trần Lạc Khuynh Thành, chỉ tiếp tục nồng tình thắm thiết chăm chú nhìn cô.Thật tốt, cho tới bây giờ anh cũng không biết, có một người con gái la hét ầm ĩ trước mặt mình là chuyện hạnh phúc như thế, nhìn vẻ mặt đầy sức sống của cô, trái tim anh, trong nháy mắt được lấp đầy, có chút ngọt, nhàn nhạt đang quanh quẩn...."Bất kể thế nào, chỉ cần em tỉnh là được."Thấp môi, dán lên môi Lạc Khuynh Thành, quyến luyến không thôi mổ mổ, âm thanh của German trầm thấp, thô dát, còn có lực...Thế nhưng là nghe vào trong tai Lạc Khuynh Thành, lại đổi thành một mùi vị khác.Nghe đi, khẩu khí tùy ý như thế, giống như mặc kệ cô, thật ra là đang qua loa, tựa như là cô đang cố tình gây sự, mà anh thì rất độ lượng dung túng cô, tuỳ cô náo thế nào cũng được.Phấn môi nửa cắn, giận anh cũng không được, tha thứ thì khẳng định càng không có khả năng, trong lòng Lạc Khuynh Thành, thật sự tức sắp chết, trong lúc nhất thời, ngoại trừ gắt gao trừng mắt nhìn German, cô lại không tìm thấy biện pháp khác…."Đừng trừng, là em ép anh mà."Nhìn Lạc Khuynh Thành thật sâu một cái, khóe miệng giật giật, German lại còn có tâm tư giải thích với cô, nhìn bộ dạng đường đường chính chính kia của anh, thì cô càng tức! Anh như vậy, quả nhiên là đang thay đổi biện pháp chế giễu cô!Tình yêu, giống như là một trận chiến, ở trước mặt anh, mỗi một trận cô đều thất bại liên tiếp, cho đến bây giờ, giao nộp trái tim, bồi thường mạng đứa bé, ngay cả chính mạng của cô, đều sắp góp vào, nghiễm nhiên thất bại thảm hại, hết lần này đến lần khác nhược điểm của cô còn bị anh gắt gao nắm chặt, hoàn toàn tùy ý để anh hoành hành ngang ngược ở trong thế giới của cô, kiêu ngạo làm bậy, cô lại không thể làm gì…….Mặc dù cho tới bây giờ cô cũng chưa từng coi tình yêu là chiến tranh, nhưng quả thật cô thua, thua đến tình trạng không còn gì cả, không phải sao?"Buông tôi ra, tôi mệt mỏi."Thu hồi ánh mắt dính ở trên mặt German, ở sâu trong nội tâm xuất ra một tiếng thở dài, Lạc Khuynh Thành lạnh lùng nói một câu, sắc mặt của cô rất tái nhợt, căn bản không cần giả bộ cũng khiến cho người ta kinh hãi…..."Mệt mỏi thì dựa vào anh này."Thịt trên đầu quả tim lại có chút nắm chặt lần nữa, giống như muốn truyền sức lực của mình lại cho Lạc Khuynh Thành, German không buông ngược lại nhanh chóng ôm lấy cô..."Tóm lại, không cho phép ngủ nữa!"Lời nói xoay chuyển, giọng điệu của German mang theo mấy phần cường ngạnh, so với ngày thường còn muốn bá đạo hơn, thế nhưng là chỉ có chính anh rõ ràng, thứ ẩn nấp ở phía sau nó, hoàn toàn đều là lo lắng và hoảng sợ...Là cô ngủ quá lâu, dọa đến anh.Anh thật sự sợ cô sẽ tiếp tục ngủ nữa, nhỡ đâu lại là một ngủ không tỉnh, kêu anh làm sao bây giờ?Lại để cho anh và nó dày vò lần nữa, còn không bằng hiện tại liền dứt khoát trực tiếp một súng chấm dứt anh đi! Bởi vì, loại tra tấn và đau đớn này, không chỉ anh, bất luận kẻ nào trên thế giới, khẳng định cũng không có cách nào tiếp nhận một lần nữa!Thấy hai mắt của cô lại linh động lóng lánh ở trước mặt anh lần nữa, trong đầu ấm áp một mảnh, cho tới bây giờ German cũng không biết, thì ra, vẻn vẹn chỉ là nhìn thấy đôi mắt của người con gái mình âu yếm, thì lại có thể khiến anh hạnh phúc đến mức có một loại cảm giác muốn rơi lệ...Môi giật giật, cũng không tiếp lời, trong lòng Lạc Khuynh Thành, hơi dấy lên một chút gợn sóng, mặc dù anh không nói, nhưng dường như cô hiểu được chút, anh là đang lo lắng cô lại một ngủ không tỉnh lần nữa. Bên trong ánh mắt của anh lộ ra, quả nhiên là lo lắng, dường như còn có chút ít sợ hãi? Cái này thoáng xoa nhẹ đau xót của cô, nhưng đây là không đủ, còn thiếu rất nhiều!Hàm răng nhẹ nhàng giữ cánh môi lại, đôi mắt cụp xuống, không tiếp tục nhìn về phía German nữa, Lạc Khuynh Thành cũng không tính toán sẽ phản ứng German, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của anh, càng không muốn lại bị anh nắm mũi dẫn đi lần nữa...Một trái tim, nếu như bị thương, lại muốn chữa trị đến khép lại, nói nghe thì dễ? Đau đớn của cô, sao có thể đơn giản đến mức chỉ bằng một ánh mắt của anh liền có thể hoàn toàn xoá đi?!Cô đã từng như là thiêu thân lao đầu vào lửa một lần, tình yêu ở trong lòng đối với German, hừng hực như hỏa diễm không để ý bất kỳ một đau xót nào xông vào, nhưng đến cuối cùng, ngay cả linh