Ánh sáng ấm áp tinh nghịch xuyên qua tán lá cây, vươn ra khỏi tầm với chạm lên rìa cửa sổ tiến vào trong, mơn trớn lên toàn bộ cơ thể người đàn ông, thoạt nhìn hắn, từ tóc tai, mặt mũi, đến từng đường nét trên cơ thể đằng sau bộ quân trang uy nghiêm, đều tỏa ra một thứ ánh hào quang chói lọi, mà mọi thứ xung quanh hắn, chỉ là phù du.
Dáng dấp ấy, khí chất ấy hoàn toàn khiến cho Lạc Khuynh Thành chìm đắm trong sự mơ màng, một vẻ đẹp tựa như con dao hai lưỡi chết người, quả đúng là người đàn ông sinh ra chỉ để ngắm, cô có cảm giác đằng sau lưng hắn, có một đôi cánh màu đen huyền bí chậm rãi mở bung ra với ý đồ muốn cuốn cô vào với thế giới hắc ám.
German từng bước đến gần Lạc Khuynh Thành, hình ảnh chân thực xuất hiện rõ mồn một trước mắt, là vì khí chất của hắn, là vì thân phận của hắn, cô không tự chủ được sinh ra loại rung động nhè nhẹ, trái tim không ngừng nhảy lên.
Trên thế giới này, có một loại đàn ông, tên là German, anh đại diện cho sự oai hùng và dũng mãnh; anh tồn tại, để chứng kiến và ăn nỗi sợ hãi của con người!
Một tuần không gặp, cô không biết hắn sẽ dùng thái độ gì để đối mặt với cô, hay là vẫn, lạnh lùng trước sau như một?
Mở to con ngươi, Lạc Khuynh Thành cố gắng muốn hắn thấy hắn rõ hơn, nhưng vì cả gương mặt hắn bị ánh sáng chói lọi của mặt trời bao phủ nên rõ ràng cô chẳng là cái gì trong thế giới hắn, chỉ đơn giản chống lại đôi mắt thâm sâu tựa biển cả, đôi khi ánh mắt đó có thể hóa sói ăn thịt người, đáng sợ như vậy, uy mãnh như vậy, lạ thường như vậy, hoàn toàn có thể nhìn thấu được lòng người. . .
Không hiểu sao trái tim đột nhiên đập điên cuồng dữ dội, sự kích động ấy khiến cô hoảng sợ đến bủn rủn chân tay!
Trong lòng có hai loại cảm xúc đang xen, một là hoảng sợ, hai là khẩn trương, Lạc Khuynh Thành thật sự rất muốn phỉ nhổ bản thân vì sao chỉ cần liếc mắt nhìn hắn thôi mà đã bị dọa sợ đến muốn chạy trốn thế này!?
Khó khăn nuốt nước bọt, cánh tay vô lực rũ xuống bên người, nắm chặt làn váy đến nhàu nát, Lạc Khuynh Thành rất muốn lùi về phía sau tìm cách chạy trốn, nhưng lòng tự tôn của cô không có phép cô làm như vậy, mà sự thật, cô cũng không được phép!
Nặng nề cất bước đến bên Lạc Khuynh Thành, cả người tản ra một kiểu khí chất đàn ông lịch lãm, German hơi cúi người, chóp mũi khẽ chạm nhẹ lên chóp mũi cô. . .
" Sao không nói gì thế? Bảy ngày không gặp, không nhận ra tôi?"
Bảy ngày, đã qua những bảy ngày hắn không nhìn thấy cô!
Con số này, cho đến bây giờ nghĩ đến, hắn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nghe thì khoảng thời gian không dài lắm, nhưng trên thực tế, đối với Germam mà nói, thì cực kỳ dài, có điều, trong bảy ngày này, công việc hắn làm ngay cả thời gian chợp mắt cũng không có chứ nói chi đến thời gian thỏa mãn ham muốn của bản thân. Mỗi đêm, ngẫu nhiên rút một điếu thuốc hút để giải tỏa, nhớ đến gương mặt, hình dáng của cô, hắn vẫn không tự chủ được mà thừa nhận rằng, hắn nhớ cô...
Quên, làm sao hắn có thể quên cô được?
Làm sao có thể quên một con thỏ trắng bé nhỏ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như cô!
Bị German dọa đến ngừng thở, Lạc Khuynh Thành cảm giác bản thân mình như bị hơi thở của mãnh thú xâm nhập vào tận xương tủy, đầu, muốn ngửa ra sau, tránh thoát sự tiếp xúc của German. . .
Đúng vậy, bảy ngày không gặp, thiếu chút nữa cô đã quên tồn tại của hắn trong lòng cô – một người đàn ông cường đại, hương vị, vẫn mãnh liệt và đáng sợ như vậy, ngay cả hô hấp của hắn, cũng khiến cô cảm thấy nóng người!
"Trốn cái gì mà trốn?!"
Khẽ nhíu mày, không ưng thuận hừ một tiếng, German vươn tay nắm lấy cằm nhỏ của Lạc Khuynh Thành khẽ vuốt, không cho cô có cơ hội chạy thoát. . .
"Nói, có phải làm chuyện xấu gì sau lưng tôi không?"
Nếu không, vì sao biểu tình trên mặt cô lại lộ vẻ chột dạ thế kia!?
Nhìn thấy ánh mắt dò xét của hắn, Lạc Khuynh Thành hoảng sợ, vừa khẩn trương lại bàng hoàng , rốt cuộc là cô đang sợ hãi cái gì chứ? Lẽ nào, hắn thật sự đáng sợ đến vậy sao!?
Uổng cho hắn trên đường trở về biệt thự, trong lòng hắn không nguôi xao động, còn có háo hức muốn được nhìn thấy cô, ngay lập tức!
"Mỗi ngày tôi bị giam trong phòng, ngay cả tự do cũng không có, làm gì có chuyện tôi đi làm chuyện xấu?"
Theo bản năng cãi lại, Lạc Khuynh Thành mở miệng nói vô cùng hợp tình hợp lý, nhưng không hiểu vì sao, trong đầu cô đột nhiên hiện lên gương mặt hồn nhiên của Marcus, trái tim chợt co thắt lại, trong lòng mỗi lúc một khẩn trương hơn...
Tuy không đoán ra được vì sao bản thân mình lại nghĩ đến Marcus, nhưng cô biết rõ một điều : tuyệt đối không thể nói chuyện của Marcus ra ngoài, càng không thể cho hắn biết chuyện giữa cô và hắn chơi đùa với nhau trong bảy ngày qua, nếu không, không chỉ bản thân mình gặp chuyện, mà Marcus, đều khó lòng thoát khỏi án tử!
Khẽ cắn môi, giống như đang khẳng định rõ ràng với hắn rằng mình đang nói thật, ngẩng đầu nhìn chằm chằm German, Lạc Khuynh Thành cố lấy hết dũng khí nhìn vào mắt hắn....
Đáng chết! Chẳng qua chỉ mới có bảy ngày không gặp, thế nào mà hắn lại cảm thấy, người con gái này càng lúc càng xinh đẹp hơn trước! ?
Nhìn thấy gương mặt của cô, so với trước hồng hào và có sức sống hơn!
Giống như một trái hồng đào vừa chín tới, tươi tắn và căng mọng, con ngươi đen láy to tròn trong suốt tựa như nước mùa thu, sự trong suốt ấy!
Mẹ nó... thật mê người!
Đôi mắt theo thói quen lóe lên một tia tà mị, con ngươi màu lam sáng ngời đóng đinh lên gương mặt Lạc Khuynh Thành, tầm mắt của German quá mức thân mật, tuy có phần lạnh nhạt tựa băng, nhưng không hiểu vì sao Lạc Khuynh Thành lại cảm nhận ẩn sâu bên trong sự lạnh nhạt đó, chính là... Lửa nóng?
Hắn vẫn là một ác ma! !
Loại ánh mắt quá mức trực tiếp, quá mức nóng bỏng của hắn như một chiếc roi da bóng trói chặt người cô, hai má cô chợt ửng hồng, không quá ba giây, cô không chịu đựng được, đành phải cắn răng quay đầu sang một bên...
Quả nhiên, ngay tại ánh mắt và đầu của cô nghiêng đi, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh khàn thấp của German.
Mỉm cười, hắn nói: "Hôn tôi."
Lạc Khuynh