Mạnh mẽ lắc đầu, từng sợi tóc màu đen óng ánh lóe lên đong đưa giữa nền trời xanh thẳm, trong lòng Lạc Khuynh Thành vừa gấp gáp vừa thẹn thùng, không từ bỏ ý định chống cự German.
Tên này rốt cuộc là bị cái gì vậy hả, trước kia cho dù có ham muốn cô, thì quá lắm cũng không đến độ khẩn trương và vội vàng như bây giờ a! Bộ dáng hắn bây giờ chả khác gì một con quái thú bị cô tàn nhẫn bỏ đói những mấy năm, rồi đột nhiên vất vả lắm mới dính được một ít thức ăn mặn lên miệng thì thú tính bắt đầu nổi lên, kích thích mọi tế bào, cuồng dã và mãnh liệt . . .
Bình thường hắn cũng đã mạnh mẽ rồi, giờ đây lại biểu hiện rõ ràng và gấp gáp hơn, làm sao còn có chuyện khuyên bảo hắn tiết chế được chứ? Nếu không làm gì đó, cô sợ hắn sẽ xé đôi người cô thành hai mảnh mất?
Chỉ nghĩ thôi cũng đã đủ rợn tóc gáy, nhưng trước mặt hắn, cô chỉ làm một con kiến nhỏ bám cành, rõ ràng không có khả năng địch lại sức lực của hắn...
Cô không thể, không thể nói, không thể can ngăn, không thể chống cự, không phải là vì cô ngu ngốc đến mức đứng trước miệng sói còn không biết chống đỡ mà là, sự thật là, cô bây giờ, không được!
"Này, German, dì cả đến rồi...!"
Nâng tay lên ấn giữ bả vai German, chỉ chậm một giây thôi thì lớp bảo vệ cuối cùng của cô sẽ bị xé rách, đúng lúc ném những lời giận dữ cho hắn, hô hấp bắt đầu trở nên nóng bỏng, từ đầu lưỡi đến khoang miệng, rồi cả chóp mũi bị lấp đầy bởi hương vị đặc trưng đầy nam tính của hắn. . .
Cơ thể to lớn chợt cứng người, German nhẹ nhàng di chuyển tay mình trượt xuống, chỉ bằng thứ xúc cảm non mềm ở nơi cấm kỵ của cô đã đủ khiến cho "cậu hai" của hắn phình lên, hắn nhịn không được thấp giọng chửi thề!
Mẹ kiếp! Chỉ mới ma sát tiểu yêu tình này thôi đã khiến hắn phản ứng! Lẽ nào cô không biết, hắn đã "lên nòng" thế này rồi, không thể không "hành động" sao! ?
Kỳ thật, German biết, chuyện không thể trách cứ Lạc Khuynh Thành được, hắn quên mất rằng bây giờ là khoảng thời gian kinh nguyệt đến chơi, là hắn nôn nóng quá mức, khẩn cấp quá mức nên mới quên mất chuyện này...
Gương mặt tuấn mỹ mang một nét khó chịu khôn cùng chôn sâu bên gáy Lạc Khuynh Thành, German cố gắng lấy lại hô hấp trầm ổn, ban đầu hắn vốn muốn mượn hành động này khống chế dục vọng của bản thân, nhưng nào ngờ, hô hấp một hồi, hắn mới biết bản thân mình càng ngày càng ngốc nghếch lạ thường. Mùi hương của cô, sự mềm mại của cô tựa như một ly rượu đỏ vừa quyến rũ vừa gợi cảm. Và, vất vả kìm nén cảm giác ham muốn kia xuống coi như công cốc, dương vật lại bắt đầu cứng trở lại, quá khả năng chịu đựng của hắn, quá mức điên cuồng!
German ôm cô lên thả xuống ngồi trên giường, còn bản thân mình thì đứng nơi đó. Lạc Khuynh Thành bất ngờ không kịp phòng bị, quỳ gối đối diện với "vật đó" của hắn. . .
Lửa giận bốc lên, Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu, trong mắt dường như lóe lên một tia oán giận, German lại chỉ hờ hững giữ chặt cô, lôi thứ đó ra trước mặt cô!
"Em biết mình nên làm gì không?"
Thản nhiên vứt cho cô một câu, mang theo một tia cảnh cáo và sự thiếu kiên nhẫn, German thậm chí còn không cho cô có cơ hội để phản kháng, giữ chặt lấy ót cô, kéo thẳng về phía dương vật hắn ấn xuống, vô cùng mạnh mẽ, vô cùng to lớn, ép cô phải mở rộng miệng ra ôm lấy dương vật hắn...
Trong không khí, tiếng hô hấp đầy nam tính và dục vọng của người đàn ông hoà lẫn với loại âm thanh ngượng ngùng liếm hút lỳ lạ, chỉ nghe thôi, cũng đã đủ khiến người ta phải nóng người đỏ mặt!
Bảy ngày chia xa, đến khi gặp lại, sĩ quan Đế quốc và cô gái phương Đông xinh đẹp, trong lúc đó, đã dùng phương thức này để giải tỏa nhu cầu...
Ba ngày sau, một chiều hoàng hôn.
Ngồi bên lan can, Lạc Khuynh Thành đưa mắt nhìn thẳng về phía chân trời, cô một mình cô đơn ngồi sau khuôn viên chuồng ngựa với đồng cỏ xanh rộng lớn, về phần vị đại ác ma kia đâu thì, vẫn còn đang ở thư phòng tiếp kiến vị khách đột nhiên tới chơi.
Ngoài thảm cỏ xanh mướt ở chuồng ngựa thì hầu như không có bất cứ cái cây gì to lớn tồn tại, nhìn giống như một đấu trường sân gôn nhân tạo, rộng lớn vô cùng, bao bọc xung quanh chuồng ngựa chính là dãy hàng rào hình tròn màu trắng tinh. Nâng tầm mắt nhìn về phía xa xăm, khoảng trời rộng với sự tươi mát của bãi cỏ xanh khiến cho tâm trạng cô vui vẻ và thoải mái hẳn lên...
Thoải mái là vậy, vui vẻ là vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh chiều tà mờ nhạt dần dần biến mất, dường chỗ cho bóng tối chế ngự, trên gương mặt xinh đẹp kia chợt xuất hiện một tia ưu sầu khó phát hiện.
Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng cô vẫn chưa nhận được tin tức gì có liên quan đến Ngâm Tích, cô thật sự rất sốt ruột, rất lo lắng!
Dưới nền trời đang dần tối sầm lại cùng với chuồng ngựa trống trải, chỉ có một bóng người mềm mỏng, cô độc nơi đó, từ xa nhìn lại, bóng người ấy tựa như một bức tranh chân dung đẹp tuyệt mỹ. Marcus đang từ đằng xa chạy tới, bắt gặp được cảnh tượng này, hắn không cầm lòng được, ngẩn người đứng đó!
Ánh chiều tà màu vàng cam tựa như làn khói mờ ảo dày đặc, người con gái phương Đông ấy tùy