Lửa nóng trong người vẫn chưa thể tan đi, chớp mắt German lại nhìn chằm chằm bộ dáng khập khiễng ngộ nghĩnh của Lạc Khuynh Thành, nhìn mãi cho đến khi dáng người mỏng manh hoàn toàn biến mất trước mặt, anh mới chịu thu tầm mắt về.
"Nói đi."
Lấy một điếu thuốc hàng hiệu, lười biếng châm thuốc, miễn cưỡng tựa nửa người trần trụi lên đầu giường, anh hơi híp mắt, tư thái hết sức ung dung, khói thuốc phun ra từ miệng anh tựa như luồng khí độc, anh thản nhiên vứt cho đối phương hai chữ, trạng thái động tình ban nãy cũng hoàn toàn tan đi...
"Lôi, cậu giết Âu Lãng? Sao cậu có thể giết chết Âu Lãng! ? Rõ ràng cậu biết hắn ta là..."
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Gavin cũng biết lý do vì sao Lôi lại hành động như thế, hắn thở gấp gáp, có chút không dám tin, thông qua tuyến điện thoại, có thể nghe ra được sự trách cứ rất trực tiếp truyền vào lỗ tai German, hơn nữa, còn là sự quan tâm, cùng với... Lo lắng.
Thứ Gavin đang lo lắng là cái gì, đương nhiên German rất rõ ràng, có điều, khoảng khắc anh quyết định giơ họng súng lên thái dương Âu Lãng, anh không hề có bất cứ sự lo lắng hay lưỡng lự gì trong đó, còn sau đó thì sao, hừ, việc gì anh phải lo lắng?
German anh, đã bao giờ hành sự lỗ mãng đến mức mất đi chừng mực chưa, lại càng không bao giờ để người bên cạnh mình gặp nguy hiểm, về điểm này, Gavin đi theo anh lâu như vậy, phong cách làm việc của anh cũng hiểu được bao nhiêu, làm sao lại hoảng sợ như một kẻ thua trận bị mất hàng phòng tuyến thế này?
"Simon tướng quân đã biết tin rồi, ông ta rất tức giận, mới làm ầm ĩ một trận ở biệt thự, vừa nãy cảnh vệ nhà ông ta lén lút nói tin này với tôi, tôi tỉnh ngủ luôn, cậu coi phải cẩn thận một chút, Simon tướng quân đang rắp tâm muốn trả thù cho Âu Lãng đó."
Gavin kể lể một lời, bày tỏ nỗi kinh hoảng và lo lắng của mình cho German, chỉ nhiêu đó, đủ để German hiểu rõ cục diện...
Thì ra là vì Simon đã biết chuyện, chẳng qua, lão già đó có là cái thá gì anh phải sợ?!
"Gavin, bình tĩnh, cậu đi theo tôi bao lâu, nhất định phải biết phong cách làm việc của tôi, yên tâm, lão Simon gì đó, tôi đã có cách đối phó với ông ta."
Ngậm điếu thuốc trong miệng, anh dùng vai giữ điện thoại cầm tay bên tai, hơi nhỏm người ngồi thẳng dậy, lấy trên đầu tủ giường một thiết bị nhỏ màu đen bóng, anh nửa híp mắt, lạnh lùng quan sát kỹ nó bằng ánh mắt sắc bén, khóe môi, bỗng nhiên cong lên một nụ cười lạnh lẽo, ngoan độc mà cuồng phách...
Tuy anh không có thời gian để nghe nội dung bên trong, nhưng đại khái vấn đề gì được đề cập trong này, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Xét về tính cách của anh, nếu không nắm chắc mười phần thắng thì anh cũng không nể mặt hạ mình tham gia cái loại tiệc rượu dơ bẩn kia.
"Nhưng Lôi à, theo như tin tình báo của Miller, đêm nay Simon tướng quân sẽ ra tay, cậu một mình ở đó, tôi không an tâm."
Che loa điện thoại lại, âm thanh Gavin được hạ xuống hết mức có thể, tuy đang ở trong nhà riêng của hắn, hệ thống bảo mật hoạt động rất tốt, nhưng vì điều kiện làm việc đòi hỏi hắn luôn giữ cho bản thân mình duy trì tỉnh táo và sự cảnh giác cao để có thể tự vệ bản thân...
Đêm nay?
Lão Simon kia, đến cũng nhanh đấy!
"Gavin, tôi cho cậu nghe một thứ."
Đem máy nghe trộm đặt bên ống nghe, German nhấn nút chạy audi, lười biếng ngửa đầu ra sau, tiếp tục hút thuốc, nội dung và hai người họ đang nghe, chính là bằng chứng đanh thép trực tiếp nhất nhằm để lật đổ Simon....
Bên trong phòng tắm.
Cửa kính mờ đã đóng lại, Lạc Khuynh Thành cúi đầu thở hồng hộc, nửa là mệt, nửa còn lại là hoảng sợ ...
Chân của cô hiện giờ vẫn chưa ổn là bao, muốn đi lại một chút cũng phải gắng hết sức để lếch đến đây, cho nên cô cảm thấy toàn thân mệt muốn rã rời, mà quan trọng nhất là vẫn có một đôi mắt sắc bén phía sau luôn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt quá mức chăm chú, lại mang theo ngọn lửa nóng rực, cho dù khoảng cách không gần, nhưng cô vẫn bị nó ám ảnh đến mức cô có thể tưởng tượng ánh mắt anh đủ nóng để thiêu thủng một lỗ to trên người cô!
Thật ngượng, xấu hổ chết được!
Lạc Khuynh Thành cắn chặt môi, một tay ôm ngực vỗ về, tay kia sờ sờ bên má đang nóng hực hực lên vì ngượng...
Đêm nay, rốt cuộc là mình bị cái gì thế?
Rõ ràng sống trên đời này, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm cận kề như lúc ở biệt thự Hobart, rõ ràng cả người bị đánh đập đau nhức đến rã rời, nhưng vì sao đến khi được German xoa nắn, ôm hôn, cô lại cảm thấy không đau nữa? Thậm chí, trái tim còn bồng bềnh tựa như đám mây kẹo ngọt trôi lững lờ,...
Đặc biệt là cái nhìn của anh, Lạc Khuynh Thành cho rằng cả đời mình sẽ chẳng bao giờ được chứng kiến qua, một mặt khác của anh, một đôi mắt ngập tràn sự dịu dàng và thâm tình, chỉ mới vừa rồi, anh ân cần khuỵu chân, cầm lấy gót chân cô, chậm rãi xoa nắn, sau đó là một loạt động tác nhiệt tình của anh, tựa như đến kỳ núi lửa phun trào, thứ dung nham nó phun ra, đủ nóng bỏng để đúc rèn cô, để khiến từ xương đến tủy trong cơ thể cô đều tan chảy.
Giống như lúc này, nếu mình mình cô thì không sao, chứ chỉ cần anh dùng gương mặt xuất chúng xuất hiện trước mắt cô, cơ thể tự động phản ứng rất kỳ lạ, miệng khô lưỡi khô, cả người mềm nhũn như cọng bún...
Lạc Khuynh Thành thở dài chán nản, đứng trước bồn rửa, vốn muốn dùng tí nước lạnh vỗ lên mặt cho tỉnh táo chút, nào ngờ, khi ngẩng đầu lên nhìn bản thân mình trong gương, nhận ra gương mặt của mình đỏ bầm như trái cà chua, lòng cô lập tức lạnh đi vài phần!
Cái... người xấu xí trong gương đó, là mình sao?
Hai gò má sưng đỏ, đôi mắt cũng vì khóc nên sưng húp lên, mái tóc mềm mại ngày nào, đã sớm biến thành ổ quạ, thật sự, rất xấu!
Cô giơ tay lên, chậm rãi vuốt ve mặt mình, con ngươi lập tức chợt tối đi...
Thật ra, từ trước đến giờ cô rất ít khi để ý đến ngoại hình bên ngoài của mình, càng không quan tâm lắm đến đẹp xấu, nhưng giờ đây, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cô dùng gương mặt xấu xí này đối mặt với German, trái tim cô trở nên lạnh băng.
Đã xấu, tóc tai lại bù xù không chịu nổi, cả cô thấy bản thân mình còn không chấp nhận được nữa là, làm sao anh có thể... có thể hôn cô được chứ?
Có lẽ, phụ nữ đều có loại suy nghĩ như thế, luôn hy vọng sẽ xuất hiện trước người mình yêu với một diện mạo hoàn hảo và xinh đẹp nhất.
Người... mình yêu?
Ám chỉ ai, ám chỉ German sao?
Không phải chứ! Đùa chả vui tẹo nào!
Sắc mặt dần dần trắng bệch, bản thân cô luôn tự hào về