Ôm Lạc Khuynh Thành, nghiêng người đặt cô lên giường, lúc này German mới chịu lấy cự vật rút ra khỏi tiểu huyệt cô...
"Ân..."
Không ức chế được nhẹ nhàng yêu kiều bật hơi ngâm nga, Lạc Khuynh Thành e thẹn mặt mày ửng đỏ, lập tức quay mặt né tránh, giống như con sò biển hơi hé miệng lấp lánh dưới vầng hào quang chói lọi trên mặt biển.
Bộ ngực vì sự nhiệt tình của anh mà có chút phập phồng, hơi thở dồn dập, người bình thường nhìn vào cũng biết rõ, bộ dáng của cô, là mới vừa thừa nhận sự sủng ái cuồng dã tựa lốc xoáy của người đàn ông nào đó!
Mắt dài mang theo một tia ma mị sáng bóng, quét lên gò má hồng hào của Lạc Khuynh Thành, quan sát những mấy lần ở nhiều góc độ, cuối cùng, anh nhịn không được mà quay mặt cô nhìn thẳng vào mình...
Gương mặt còn có chút sưng, hơn nữa mới vừa trải qua một hồi kích tình, lại càng khiến cho vết sưng đó thêm phần đỏ tươi, tựa như đóa hồng nở rộ dưới ánh bình minh.
German đưa mắt nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, mi nhỏ thản nhiên nhăn lại tỏ vẻ không ưng thuận, đồng thời, đầu quả tim của anh như bị cây kim nhỏ vô hình chung đâm vào, khiến anh đau nhói khác thường..
Giờ phút này, anh không hề biết, cảm giác ấy, được định nghĩa bằng hai chữ "đau lòng".
Anh đã bắt đầu đau lòng cho cô, nhưng anh lại vô tâm không nhận ra, trái tim anh, đã bắt đầu thay đổi, ban đầu, mục đích anh bắt cô về, chỉ đơn giản xem cô là một món đồ chơi đặc biệt mới lạ, không hơn không kém, nhưng một chút, một chút một, người con gái mà anh xem là món đồ chơi ấy, lại dần dần xâm chiếm vào trái tim anh, chế ngự băng tuyết trong tim anh bằng sự ấm áp và dịu dàng của cô, cho đến khi, lớp bảo vệ lạnh lẽo ấy, hoàn toàn bị ngọt ngào của cô công phá!
Ánh mắt càng trở nên âm u, hơi thở lạnh lẽo đã trở lại, German lần nữa lại hối hận vì không thể dạy dỗ chết cái tên Hobart khốn khiếp kia. Bỗng nhiên, anh nâng tay lên, xoa nhẹ gương mặt sưng đỏ của cô, bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi...
"Đau sao?"
Tông giọng người đàn ông, trầm bổng lên xuống, vừa mờ ám lại vô cùng gợi cảm, thật sự khiến đối phương không cách nào ngó lơ, nhưng điều khiến Lạc Khuynh Thành để tâm, chính là ẩn chứa bên trong câu hỏi đầy tính mờ ám ấy, còn có chứa một tia, thương tiếc...
Chỉ trong nháy mắt, lực chú ý liền bị dời đi, cô bỗng nhiên liếc mắt nhìn anh, con ngươi đen láy trừng mở lớn, chập chờn hình ảnh phản chiếu gương mặt điển trai của anh trong đó, một sự kinh ngạc, sau đó là khiếp sợ!
Thương tiếc?
Lời vừa rồi, là German hỏi sao? Anh hỏi cô bằng một giọng đầy thương tiếc thật sao?
Lạc Khuynh Thành biết, thái độ của anh giờ phút này, thật sự có chút lạ lẫm đến choáng váng, trong phòng rõ ràng chỉ có mình cô với anh, rõ ràng ngoài âm thanh yêu kiều phát ra từ miệng cô thì câu hỏi đó hẳn là chỉ có mỗi German; hương vị nam tính nồng nặc quanh chóp mũi cô, ngoại trừ anh, thì không có người nào khác...
Cho nên, Lạc Khuynh Thành biết, có lẽ là bản thân cô nghe lầm, dẫn đến sinh ra ảo tưởng, hay nói cách khác, cô không dám tin, bởi vì, cô không dám thừa nhận, cho nên, mới tìm mọi cách trốn tránh!
Lạc Khuynh Thành không muốn thừa nhận đau đớn của bản thân cho anh biết, cô sợ, cô đang sa vào vũng bùn lầy có tên "Ỷ lại", ý thức được điểm này, cô vừa khiếp sợ, sau là kinh hoảng, cuối cùng lại là hối hận, tóm lại nội tâm cô đang vô cùng phức tạp, cô không ngừng đấu tranh tâm lý gay gắt, liều chết cũng không cúi đầu chịu thừa nhận, càng không muốn thừa nhận...
Bản thân cô, hiện đang rơi vào tình trạng yếu đuối nhất, mà sự thương tiếc của anh, tựa mảnh thiên thạch khổng lồ, đi thẳng đến khu vực – nơi mà trái tim cô cất giấu toàn bộ nhạy cảm và yếu đuối của mình, rơi xuống, khiến tất cả đều sụp đổ!
Không giữ được thân, sự thật là vì bị ép, tuy cô hận anh, nhưng không hối hận vì trao thân cho anh, lại càng không bao giờ trách móc bản thân, nhưng nếu bị một kẻ mà đến cả một chút cảm tình cô cũng không hề có xâm hại, nói vậy, cô sẽ tự sỉ vả mình, sống trong hận thù cả đời mất...
Nói rõ ra thì, nếu đổi lại là người khác, trải qua tình cảnh như của Lạc Khuynh Thành, phải nói người đó sẽ hận German hận đến chết, hận không thể thoát khỏi bàn tay anh, giống như cô của trước kia.
Đúng thế, là của trước kia, cho nên, bây giờ, đừng nói là phân vân không biết ngã rẽ cho trái tim mình, cô biết cô yêu anh, chỉ là cô luôn tự dối lòng, dù sao, ngay từ đầu, anh trong tâm trí cô mà nói, là một kẻ thù hung bạo không có tính người!
Anh tàn nhẫn bắt nhốt cô, cho dù tình trạng hiện tại cũng chẳng có tiến triển mấy, nhưng vì sao, cũng đều là giam nhốt, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng?
Có lẽ, vì trái tim cô đổi thay, nên cảm giác cũng đã không còn nguyên vẹn như lúc ban đầu?
Cho nên, cô không thể trốn tránh được sao?
Phấn môi hơi cắn, Lạc Khuynh Thành không nói lời nào, chỉ ngây ngốc nhìn thẳng vào đôi mắt dò hỏi của German, lông mi chớp động, giống như một cây quạt giấy nhỏ, uyển chuyển nhẹ lướt trong không khí...
German nhận ra được trong ánh mắt của cô đang đấu tranh nội tâm gay gắt, từ lý trí cho đến tình cảm của cô, đều rất giản đơn và thuần túy, cho nên chẳng khó cho anh để đọc được suy nghĩ của cô trong giờ phút này.
Cô đang do dự giữa lựa chọn có muốn ở bên cạnh anh hay không; cô đang cân nhắc, liệu về sau ở bên cạnh anh, cô có còn gặp phải những chuyện nguy hiểm như vừa rồi, liệu cô có phải bị thương không; có thể là vì trong lòng cô vẫn còn kiêng kị anh, hoặc có thể là vì cô sợ anh, cho nên nội tâm anh cũng dâng lên một thứ cảm giác bàng hoàng, lo lắng...
Cảm giác bàng hoàng đó, cứ như sợi dây xích lớn trói chặt trái tim anh, siết đến rỉ máu!
Anh không ngờ, trong mắt cô, anh là người khiến cô sợ hãi đến mức không dám tới gần, không ngờ, anh trong mắt cô lại trở nên xấu xa và tồi tệ đến thế, đến mức cô luôn bày ra bộ dáng đề phòng anh.
"Đau sao? Hửm?"
Cánh tay rắn chắc đặt bên người Lạc Khuynh Thành, German đặt chóp mũi mình