Chút tâm tư của Lạc Khuynh Thành, đương nhiên German dễ dàng thấu hiểu toàn bộ, da thịt tiếp xúc với nhau, đột nhiên anh cảm giác được sự mảnh mai và nhỏ bé của cô, nội tâm từ thương tiếc, giờ lại càng thêm sâu sắc mấy phần...
"Vì sao?"
Sợ rằng nếu không nhẫn nhịn được, bản thân sẽ bẻ gãy tay cô, anh nhẹ nhàng nắm tay Lạc Khuynh Thành, khuôn mặt điển trai máu lạnh xuất hiện một tia nghi hoặc khó có được...
German rất ngạc nhiên, cô nhóc này, vì sao mới vừa rồi khóc lóc nỉ non, giờ thì nháo loạn này nọ? Đến cả anh cũng không thể hiểu nổi?
Bấy lâu nay, trước mặt anh, tính tình của cô có bao giờ biến hóa thất thường như vậy đâu. Nói không thích thì cũng không đúng, không hiểu vì sao, anh thậm chí cảm thấy hưởng thụ bộ dáng đáng yêu đó của cô, xem gương mặt xinh đẹp nhớp nhem, còn tỏ thái độ ỷ lại, dựa dẫm, không biết sao, sâu trong nội tâm anh, một phần cái gọi là lòng tự trọng cao ngất như núi của người đàn ông, dần dần bành trướng, là một sự thỏa mãn chưa từng có...
Đối với anh mà nói, cảm giác này đúng là quá mức kỳ diệu, cho đến bây giờ anh chưa hề trải nghiệm qua một lần, cho nên trong khoảng khắc đó, dù cho có là một người đàn ông bình tĩnh như anh, thì đáy lòng vẫn rất tò mò.
Cái anh tò mò, tuy anh chưa có kinh nghiệm để khám phá, nhưng, chẳng cái gì làm khó được anh cả...
Lạc Khuynh Thành muốn giằng tay thoát ra khỏi gọng kiềm của anh nhưng không hiểu sao, mặc dù anh không dùng sức là bao nhưng cô vẫn chẳng thể nào thoát ra được.
"Dù sao thì anh cũng đừng nhìn..."
Lắc đầu, thoát không được, trốn cũng không xong, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, Lạc Khuynh Thành có chút nóng vội, cô bất lực cắn môi, cô đành nhoài người, giấu mặt mình vào gáy anh, phải nói là cô đang dùng loại phương thức làm nũng giữa các cặp đôi yêu nhau để trốn tránh câu hỏi của anh.
Cô không còn cách nào khác a, tay bị anh nắm lấy, cô không thể nào dùng tay che mặt được, trốn không thoát, nên mới đành phải mượn tài nguyên của anh...
Bản thân cô lại không hề hay biết, hành động đơn thuần theo bản năng của mình, lại khiến cho tâm tình German như bùng nổ!
Trong đầu lướt qua một loại suy nghĩ...
Cơ thể bé nhỏ yêu kiều của cô, run rẩy bám lên người anh, mọi hành động dựa dẫm, ỷ lại xuất phát một cách tự nhiên của người con gái mềm mại đó, thật khiến anh chỉ muốn ôm chặt trong lòng mà yêu thương sủng ái hết mực, bộ dáng phong tình và diễm lệ của cô chỉ nở rộ trong lòng bàn tay anh, khiến anh nảy sinh một loại độc chiếm điên cuồng, có thể nói, cô vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về mỗi anh!
Khoảng khắc đó, German hận không thể nhập cô vào cơ thể mình, hóa thành cốt thịt, trở thành một phần không thể thiếu trong đời anh, anh không biết cỗ khí nóng rực sâu trong lồng ngực mình xuất phát từ đâu, cho dù có bị nó thiêu đốt, thậm chí là hóa thành tro tàn, anh luôn thầm nghĩ muốn ôm lấy cô, để cô hòa vào sinh mạng của mình, sống chết không rời...
Hơi cong khóe môi, German vẫn giữ thái độ lãnh ngạo nhìn cô, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia lo lắng rõ rệt, đồng thời, đáy mắt tản ra một loại ánh nhìn chiều chuộng, như ẩn như hiện.
Anh nắm chặt cánh tay Lạc Khuynh Thành nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực mình, anh hơi cúi đầu, dán môi mỏng mình dịu dàng đớp mổ lên gò má cô...
"Ngoan, nói cho tôi biết."
Từng nụ hôn nhỏ vụn của anh, dọc theo từng đường cong non mềm dần dần di chuyển xuống, âm thanh của anh vẫn khản đặc, đầy nam tính và quyến rũ khiến biết bao phụ nữ phải điên cuồng đắm chìm như cũ, ...
Đầu óc lập tức ù đi, ý thức không theo kịp thân thể, đôi môi anh đào tự động mở ra.
"Quá xấu..."
Giọng điệu ngượng ngùng, cô cực kỳ nhỏ giọng than thở, trong cả quá trình, gương mặt của cô còn phối hợp với nụ hôn của anh, nhẹ nhàng cọ bên má anh, không biết là đang kháng nghị hay là đang làm nũng?
Một đoạn kích tình vừa nãy, làm cho cổ họng Lạc Khuynh Thành trở nên khô khốc, âm thanh phát ra có chút khó khăn, nhưng lại vẫn cố gắng nỉ non: "Tôi thấy bộ dạng tôi giờ rất xấu..."
Xấu đến cả bản thân cô còn chẳng chấp nhận nổi nữa là!
Lúc trước ở phòng tắm có soi mình trong gương, cả bản thân cô còn bị sốc đến không nhận ra bản thân, đau khổ nhất là vừa rồi cô còn dùng gương mặt xấu xí này mà nhìn anh trực tiếp với thời gian dài a, mãi đến tận bây giờ mới ý thức được...
Sửng sốt, bởi vì câu trả lời của Lạc Khuynh Thành khiến German anh không khỏi giật mình!
Xấu?
Vì sao những lời cô nói, hoàn toàn khác những gì trong lòng anh hình dung?
Rõ ràng, anh cảm thấy đêm nay cô xinh đẹp vô cùng, nhất là khi cô ôm anh thở gấp khi cô đạt khoái cảm cực độ, một loại kiều diễm quyến rũ đến hại người, quả thực suýt chút nữa khiến cho anh vất vả lắm mới kiềm chế được dục vọng, giờ lại một lần nữa thoát cương, hận không thể tiếp tục rong đuổi thêm lần nữa...
"Tôi thấy không xấu là được."
Dù sao cô là người của anh, cô có xấu hay đẹp, cũng là anh nhìn ngắm, không phải sao!
Khẩu khí vẫn bá đạo, mang đậm chất kiêu ngạo chỉ có ở German, vừa không có thành ý an ủi cô, lại thể hiện quan điểm một cách thẳng thắn, khiến con tim mỏng manh của Lạc Khuynh Thành bỗng dậy sóng, cô cảm thấy khoan khoái dễ chịu hẳn lên, tựa như vừa mới ăn viên chocolate, khi ăn vào có chút đắng, nhưng sau đó lại là hương vị thơm ngọt tràn ngập khoang miệng,...
Cô sẽ không hỏi anh điều đó có thật hay không, vì cô chưa bao giờ hoài nghi những lời mà anh nói, German là kiểu đàn ông nói một không nói hai, thậm chí sẽ không bao giờ nói dối những chuyện nhỏ nhặt, trừ phi anh toan tính một điều gì.
"Nói khoác."
Chu cái miệng nhỏ nhắn, cô cong miệng nhợt nhạt cười, thều thào bật ra hai chữ. Thật ra thì cô chỉ muốn lên giọng trách cứ anh một chút, nhưng chẳng hiểu tại sao ngữ điệu phát ra khỏi miệng lại hoàn toàn thay đổi, từ mục đích muốn trách cứ anh, lại trở thành hờn dỗi, từng chữ từng chữ như mềm nhẹ gõ lên đầu quả tim anh...
Đáng thương cho anh, rõ ràng là một người đàn ông được cho là quyền lực và đáng sợ nhất cả cái nước Đức to lớn kia, rõ ràng mỗi lời nói xuất phát từ miệng anh quý giá ngang bằng trời, rõ ràng là nghĩ đâu nói đó, thế mà