Không khí trong núi tuyết băng hàn, Tuyết Nhan cắn chặt răng ngà, khóe miệng tái nhợt khẽ mím lại, trong mũi thở ra hơi thở màu trắng có thể thấy rõ.
Nàng tuy là trong lòng không phục, nhưng mỗi lần cảm thấy thực lực mình thì không chịu nổi, nội tâm mềm mại liền ít đi một phần.
Mà lòng của nàng càng lúc càng sắc bén, tựa như một cây bị kiếm mài giũa.
Chỉ là, nàng vốn tính đi tìm Phượng U Trần, không ngờ. . . . . . Hai người thế nhưng lại ở chỗ này gặp nhau.
Giờ phút này, trên mặt Phượng U Trần mang theo nụ cười lười biếng tán mạn , môi mỏng hấp dẫn đẹp đẽ khẽ nâng lên, ở bên trong, ở bên trong nụ cười như ở trên không khoáng cánh đồng tuyết ,có vẻ hư vô mờ mịt, mắt phượng thanh diễm tuyệt xinh đẹp sâu không thấy đáy, ánh mắt vừa cao nhã lại dịu dàng, nhưng rất ít có người biết, người này trừ có vẻ mặt ưu nhã ra, cho dù là lúc giết người, trên mặt cũng sẽ treo nụ cười, tuyệt sẽ không toát ra bất kỳ lệ khí gì.
Vậy mà ánh mắt hắn nhìn Tuyết Nhan, hình như có thứ gì đó làm người ta không có lực che giấu nào xuyên phá.
Một hồi lâu, hướng về phía nàng, chậm rãi đưa tay phải ra.
Nửa khắc Tuyết Nhan nhìn thẳng vào mắt Phượng U Trần, cũng không hề đưa tay cho hắn, người nàng nhẹ như yến, nhảy lên, thân thể đứng thẳng. Mặc dù trong lòng cảm kích hắn cứu nàng, nhưng, nàng tuyệt đối sẽ không dựa vào người khác, khẽ vuốt cằm, chỉ biểu đạt đối với hắn lòng biết ơn.
Nhìn cô gái tuyệt sắc trước mắt ăn mặc như gã sai vặt, Phượng U Trần khẽ nheo mắt lại, ánh mắt như có điều suy nghĩ, nhưng thấy, hắn cười như xuân gió, tay như cũ duỗi tại không trung.
Ngón tay thon dài mà xinh đẹp, trắng nõn như Ngọc, mang theo hơi thở mùi thuốc nhàn nhạt.
Tuyết Nhan không hiểu vì sao hắn còn đưa tay? Nhìu lông mày kẻ đen, không hiểu, nếu nói là phải . . . . . Bắt tay? Tuyệt đối không thể?
"Đồ đưa ta." Phượng U Trần từng chữ nói.
"Đồ. . . . . . Thứ gì?" Tuyết Nhan trừng mắt nhìn, giả bộ hồ đồ.
"Hồi nãy ngươi từ trên người ngân diện Độc Ma trộm được đồ, đưa ta!" Phượng U Trần câu đôi môi, ưu nhã cười.
Tâm Tuyết Nhan không khỏi kinh ngạc, giờ phút này, hai người nhìn nhau, nàng khẽ nheo mắt lại, không ngờ nàng lanh tay lẹ mắt, lặng lẽ từ trên người ngân diện nam tử sờ tới gì đó, lại bị Phượng U Trần cho nhìn thấy, nếu hắn nhìn thấy rồi, vậy có phải nói rõ hắn đã sớm nhìn thấy bản thân và ngân diện Độc Ma giao thủ hay không? Mà hắn hẳn là không liên quan tới vắt giò ngồi xem, ở nơi xa xa nào xem náo nhiệt, cho đến khi nàng bị bắt giữ, mới hiện thân.
Đến tột cùng hắn có quan hệ gì với ngân diện Độc Ma? Mà nàng trộm đồ đó đến tột cùng là vật gì?
Lúc đó, độc dược của ngân diện nam tử thế tấn công mạnh mẽ như Vu Hổ, dưới cơn nóng giận, nàng sinh ý muốn phi lễ, từ trên người hắn trộm một vật.
Nàng tuy là học y, nhưng thủ pháp cực nhanh, lúc trước vì luyện thành châm pháp Thần Nông và châm pháp Khống Tâm, cũng ngoài ý muốn nắm giữ bản lãnh kẻ cắp .
Nếu vật này có thể dẫn chú ý của Phượng U Trần, hiển nhiên sẽ không tồi.
Giờ phút này, nam tử Tuyết Sơn Phái nằm trên đất một dần dần tỉnh lại, người này là thủ lĩnh của mọi người, nội lực vô cùng hùng hậu, nhưng mà kịch độc mang đến khổ sở làm hắn khổ sở không chịu nổi, nhìn hắn hướng Phượng U Trần và Tuyết Nhan, giãy giụa nói: "Cứu cứu ta ——"
Tuyết nhan nhanh trí khẽ động: "Nhị Sư Huynh, cứu người quan trọng hơn, những thứ khác trở về rồi hãy nói."
Phượng U Trần cũng không nhiều lời, ngoái đầu nhìn về phía tên nam tử kia, thản nhiên đi tới bên cạnh hắn, thay hắn bắt mạch, hồi lâu nói: "Trúng độc rất nặng, trên người ngươi có bao nhiêu bạc?"
"Ngươi hỏi bạc làm cái gì? Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào hay không?" Đầu thủ lĩnh kia đầy là mồ hôi nói.
"Ta có thuốc giải, nhưng là mỗi viên một trăm lượng bạc." Phượng U Trần nhẹ nhàng cười, câu trả lời này khiến Tuyết Nhan có chút im lặng.
"Bạc ở trong vạt áo ta, còn dư để đi về. . . . . . Ta đưa ngươi." Thủ lĩnh này cắn răng, khổ sở nói.
"Xin lỗi, tổng thể bản nhân không ký sổ!" Phượng U Trần ưu nhã đứng dậy, sửa lại váy một chút.
"Đợi chút, ngọc bội trên người ta có giá trị 50 ngân lượng, ngươi cầm đi."
"Đồng ý."
Phượng U Trần cười nhạt, từ trên thân lấy ra một bình ngọc sứ trắng, đổ ra một viên hoàn thuốc, bắn vào trong miệng thủ lĩnh Tuyết Sơn Phái, chốc lát, người nọ khôi phục hơi sức, đứng dậy thiên ân vạn tạ đối với Phượng U Trần, thấy hành vi Phượng U Trần như thế, trong lòng Tuyết Nhan cảm giác trơ trẽn, nhưng nàng vẫn không hiểu, rõ ràng đã là Phú Khả Địch Quốc, vì sao một phân một hào cũng phải tính toán như vậy? Nhưng người này tính tình đạm bạc, vốn không phải tục nhân so đo tài vật danh lợi như vậy, làm như thế đến tột cùng là dụng ý gì?
Mặc dù tò mò trong lòng cảm giác sâu sắc, hết lần này đến lần khác nàng không thể hỏi.
Chỉ vì đây là bí mật củ Phượng U Trần, vả lại tuyệt sẽ không nói cho bất luận kẻ nào!
Giờ phút này, Tuyết Nhan rốt cuộc cảm nhận được chỗ tốt của đan dược, tựa như chất thuốc hiện đại , mang theo tùy thân, lo trước khỏi hoạ.
Dù sao, mặc dù thảo dược hiệu quả không tệ, nhưng lúc khẩn cấp, nhưng có thời gian sưu tập đầy đủ hết, khỏi lo lắng chất thuộc rang khô, nếu là thời gian trên đường trì hoãn, sợ là một cái mạng cứ ủ ê tiêu vong như vậy!
"Cái đó. . . . . . Bọn họ làm thế nào?" Sauk hi dùng qua thuốc giải, thủ lĩnh này đã không còn đáng ngại, ánh mắt nhìn về phía chúng đệ tử Tuyết Sơn Phái chung quanh ngã xuống đất không dậy nổi, trong lòng thật là lo lắng.
"Rất đơn giản, một người một trăm lượng bạc." con ngươi Phượng U Trần khẽ nheo lại, dung nhan trắng nõn mang theo nụ cười ưu nhã.
"Còn. . . . . . Còn phải một trăm lượng nữa hả?"
"Sai rồi, chính xác là 1800 lượng." Tuyết nhan thấy hắn có chút hồ đồ, liền nhàn nhạt nhắc nhở hắn nói.
Thân thể lơ quơ, người nọ hít một hơi khí lạnh, hắn bán mạng cho Tuyết Sơn Phái tám năm, đã là thủ lĩnh của mọi người, một năm lương bổng chỉ là hai mươi lượng bạc, mà tất cả mọi người là có nhà có bỏ, có thê có tử, nếu bảo bọn họ giao ra một trăm lượng bạc, không thể nghi ngờ là muốn mạng của bọn hắn a! Hắn xoa môi, không còn hơi sức nói: "Cái đó có thể cho. . . . . . thiếu được hay không?"
"A. . . . . ." khóe môi Phượng