Mới vào Tuyết Sơn, chợt ra phòng, nhưng vào trong, chim bay mai nở.
Tất cả mọi người của Tuyết Sơn Phái cho là “thiếu niên” mà Phượng U Trần mang tới tuyệt không phải đơn giản chỉ là dược đồng, có lẽ là luyến đồng làm ấm giường mới phải, mà chưởng môn của bọn họ vì dựa dẫm vào người có quyền thế, đặc biệt để Tiết đại tiểu thư và Tiết nhị tiểu thư tới thân thiết với Phượng công tử, mỗi ngày hỏi han ân cần, bưng trà đưa nước, chỉ còn thiếu tắm rửa thay quần áo, ấm giường thị tẩm, thật có thể nói là là dùng hết tâm cơ.
Chưởng môn nói cho oai rằng:
“Đồng tính cũng là nam nhân, Long Dương cũng phải lấy vợ sinh con.”
Thậm chí còn so sánh hai nữ nhi với Nga Hoàng và Nữ Anh, muốn hai nữ bọn họ chung một chồng.
Nếu là Phượng U Trần kết thân với Tuyết Sơn Phái, luyện chế đan dược ngay tại chỗ lấy vật liệu, xây một chỗ đan trạch khác ở Tuyết Sơn Phái, như vậy Tuyết Sơn Phái cũng có thể biến thành ông cháu tài đại khí thô (*) rồi !
(*) chỉ ý giàu có, có tài sản,khí phái bất phàm, dựa vào tài tài nhiều mà khí thế lăng nhiên
Nào có thể đoán được, chuyện cũng không như tâm ý của hắn, sự thật nói rõ, đoạn tụ chính là đoạn tụ, chỉ yêu hoa cúc, sẽ không lưu luyến bụi hoa muôn hồng nghìn tía, mà khẩu vị của Phượng U Trần lại thiên về mỹ thiếu niên trẻ trung, chẳng quan tâm đến hai vị mỹ nhân nhu tình như nước, vì vậy, cuối cùng, mưu kế của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái không thể không lấy thất bại làm chấm dứt.
Dĩ nhiên cũng không ai biết tên dược đồng nho nhỏ kia chính là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, cũng là tấm gỗ cho lần lên đường này của Phượng U Trần.
Mấy ngày nay, Phượng U Trần bế quan trong phòng luyện chế đan dược, Tuyết Nhan là người hầu của hắn, ăn uống cuộc sống thường ngày cũng do nàng phụ trách chăm sóc.
Nhưng mà, làm Tuyết Nhan phác giác cảm thấy kỳ quái chính là, trong phòng rõ ràng không có lò luyện đan, Phượng U Trần đến tột cùng là lấy cái gì để luyện chế đan dược?
Khi nàng đưa thức ăn vào trong nhà, toàn bộ đan dược đã luyện xong, đặt trên bàn, mà gia cụ trong phòng được đặt chỉnh tề, không có bất kỳ khác thường nào, nàng tò mò nhìn về phía Phượng U Trần, lại thấy bên môi hắn tươi cười, mơ hồ hàm chứa một tia thần bí.
Hôm sau, Tuyết Nhan mang theo bản đồ của phụ thân, một mình đi ra ngoài.
Tuyết Sơn liên miên, sương trắng giăng giăng.
Một mảnh rừng mai diễm lệ đang trong thời kì sinh trưởng.
Tuyết trắng đọng lại khắp nơi lẫn màu đỏ hồng thấp thoáng lóe lên, chiếu rọi lẫn nhau.
Nghe nói, chung quanh Tuyết Sơn Phái chẳng những thảo dược phong phú, mà còn có rất nhiều quặng sắt hiếm hoi, dùng để chế đồ phòng ngự và vũ khí cũng là hạng nhất, nghe nói, quốc quân Xuất Vân Quốc đã từng yêu cầu Tuyết Sơn Phái hàng năm phải nộp lên 50 xe quặng sắc cho triều đình, dùng điều đó để đổi lấy địa vị ổn định hôm nay, nếu không sẽ bị môn phái khác thay thế.
Cho nên nói, Tuyết Sơn Phái đã là một phần tử của triều đình , cũng là nô tài và tay sai của triều đình .
Tuyết Nhan hít một hơi thật sâu, phóng tầm mắt nhìn, thấy giữa núi nhấp nhô vô số đài khói lửa, cấm vệ sâm nghiêm.
Mười dặm một tốp, năm dặm một trạm canh gác.
Xem ra muốn đi vào Tuyết Sơn Phái cũng không phải chuyện dễ, nếu không phải hôm qua Ngân Diện Độc Ma và Tuyết Sơn Phái xảy ra xung đột, sợ rằng lúc nàng vào núi sẽ phải nhận kiểm tra nghiêm ngặt.
Cảnh sắc nơi đây đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc chỉ có thể vào ánh mắt của vương tôn quyền quý, vĩnh viễn không thể là nơi cho dân chúng thưởng thức.
Nhìn địa hình chung quanh một chút, nàng lấy bút ký của phụ thân từ trong bao quần áo ra, mở ra một tấm bản đồ khá mơ hồ.
So sánh một phen, tính toán một chút, cách nơi này là dãy núi thứ sáu, là chỗ sâu nhất, thảo dược giải độc vẫn sinh trưởng ở nơi đó, mà bây giờ thảo dược đã vào thời kỳ trưởng thành, độc Mai Lan Hương trong cơ thể nàng cũng có thể được giải trừ, nghĩ tới đây trong lòng Tuyết Nhan liền vô cùng mừng rỡ, loại độc này bị giải trừ xong, nàng là có thể giống như người bình thường, không còn có cố kỵ.
Thu hồi bản đồ, nàng sải bước đi về phía trước đi, nào biết nàng mới vừa đi về phía trước hai trăm bước, liền bị cấm vệ áo xám chung quanh pháo đài ngăn lại.
“Người tới là ai? Có thủ lệnh hay không?”
“Thủ lệnh… Thủ lệnh gì?”
Vẻ mặt Tuyết Nhan hơi ngẩn ra.
“Giỏi lắm! Không có thủ lệnh, ngươi biết kết quả của việc tự mình xông loạn ở Tuyết Sơn Phái không?”
Người cầm đầu hung thần ác sát nhìn nàng chằm chằm, như muốn trói nàng lại để tra hỏi.
“Đợi chút, vị… Vị đại ca này, không đúng, đại hiệp, ta… Ta là dược đồng, là ra ngoài… Ra ngoài hái thuốc.”
Vì không muốn phiền toái, Tuyết Nhan hơi suy nghĩ, lập tức giả trang ra một bộ dáng gã sai vặt run như cầy sấy, lắp ba lắp bắp, cũng không biết là có phải làm dược đồng lâu quá hay không, hôm nay Tuyết Nhan giả vờ rất là thuận buồm xuôi gió.
“Ngươi là dược đồng? Ai có thể chứng minh?”
“Lão đại, ta đã gặp nàng, thật sự của nàng là dược đồng của