Trải qua chuyện thích khách, mặc dù thích khách đã chết, nhưng người chủ mưu vẫn chưa lộ diện.
Tuyết Nhan đi theo Phượng U Trần tới trong đại viện Phái Tuyết Sơn. Sau khi gặp qua Chưởng Môn Phái Tuyết Sơn dĩ nhiên kế tiếp chính là chữa trị cho Tiết Phong. Nói đến Tiết Phong, Tuyết Nhan thật cảm thấy có chút áy náy. Ngày đó, xảy ra chuyện, thân thể Tiết Phong mới vừa bớt, lớp băng gãy lìa, hắn rơi trong hồ nước trót nửa canh giờ lạnh đến thấu xương. Hôm nay bệnh cũ thêm thương mới, dựa vào Linh Đan Diệu Dược của Phượng U Trần để điều lý thân thể!
Cho nên chuyện Tiết Phong bị thương, Tuyết Nhan cũng khó tránh tội lỗi. Vì vậy, tâm Tuyết Nhan cảm thấy áy náy, tự mình đến bắt mạch chẩn bệnh cho Tiết Phong công tử.
Trong mắt người ngoài, qua cử động này, chỉ cho là một cô gái mới học do Phượng U Trần mang đến từ nơi nào, không biết trời cao đất rộng, lại dám ở trên người Tiết Đại Tông Tử tiểu thí ngưu đao (*)?
Trong phòng có một cô gái quần áo hoa lệ sắc mặt rất là khó coi. Nàng là gián điệp do Phượng U Trần phái nằm vùng ở Phái Tuyết Sơn, cũng là tiểu thiếp của Tiết Công Tử, thân phận so với thị nữ bình thường tự nhiên cao hơn một chút. Nếu không phải xem mặt mũi của Phượng U Trần, còn có Tiết Phong kiên trì yêu cầu Tuyết Nhan lưu lại. Nàng thật đúng là muốn đem Tuyết Nhan không khách khí đuổi ra ngoài!
Ở chỗ này nàng vốn là nửa nữ chủ nhân, tự nhiên không ưa nữ nhân khác ở trước mặt nàng thân cận Tiết Phong.
Sau khi bắt mạch xong, Tuyết Nhan trút được gánh nặng khi biết được thân thể hắn cũng không đáng lo ngại.
Nàng chậm rãi ngồi thẳng lên, bản lĩnh sính đình thướt tha, duyên dáng yêu kiều.
Tiết Phong hắn trong lòng áy náy, hắn thậm chí muốn lưu nàng lại, nhưng khi nhìn thấy Phượng U Trần một bên thì con ngươi nhất thời ảm đạm xuống.
“Phượng Công Tử, không biết Lâm Tiểu Thư cùng ngươi quan hệ ra sao?”
“Nàng là Thần Long Cung tam tiểu thư, cùng ta xuất sư đồng môn mà thôi.”
“Thật chỉ là như thế mà thôi?”
“Tiết công tử cho là có thể là gì?” Phượng U Trần giờ phút này nhẹ nhàng cười.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Tiết Phong tâm tình nhất thời vui vẻ hẳn lên!
Giờ phút này, tiểu thiếp bên cạnh Tiết Phong lạnh lùng nhìn Tuyết Nhan một cái. Khi nàng biết được cô gái này lại là Thần Long Cung tam tiểu thư Lâm Tuyết Nhan. Nhìn lướt qua Tuyết Nhan kinh ngạc, vẻ mặt có chút khinh thường, cũng có chút không cam lòng. Không nhịn được bĩu môi, khóe miệng toát ra một tia châm biếm, trong lòng cũng cười lạnh.
Kể từ sau đại hội võ lâm, trong chốn giang hồ gièm pha truyền ra phế vật Tam Tiểu Thư.
Nghe nói cô gái này đã từng bị Mộ Dung thiếu gia vứt bỏ. Có chút tật xấu phạm hoa si, nghĩ hết biện pháp quyến rũ nam nhân. Hôm nay, nhìn thấy nam nhân liền không kịp dính quá khứ. Xem ra lần này Lâm Tuyết Nhan có lẽ là muốn quyến rũ Phượng U Trần hoặc là Tiết Phong công tử! (Có người ganh tỵ kìa, không biết cô ta sẽ nghĩ sao khi biết hai anh này đang mê chị Nhan?)
Hắc, thật đúng là không biết xấu hổ!
Dĩ nhiên, đều là Thần Long Cung nhị tiểu thư Doãn Lâm phao ra những lời này. Ban đầu nàng bị Tuyết Nhan hại cấm túc ba tháng, mỗi ngày đều đang suy nghĩ như thế nào báo thù rửa hận. Lâm Tuyết Nhan mặc dù không thông minh, bại hoại danh dự như thế nào, nhưng ở những phương diện này lại rất có thiên phú. (đều là mấy con mắm chanh chua)
Hôm nay, mọi người ở Quý tộc đều biết những dao ngôn này, thậm chí nghe sai đồn bậy!
Có câu nói, việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.
Lâm Tuyết Nhan hôm nay đã là rất có”danh tiếng”, chỉ là nàng ở trong Phái Tuyết Sơn, bận bề việc… tập võ, cả ngày ru rú trong nhà nên không nghe hoặc biết một chút gì tin đồn “danh tiếng” này.
Tuyết Nhan mặc dù biết ánh mắt tiểu thiếp này, nhưng trong lòng không thèm để ý, chậm rãi ngồi thẳng lên: “Đúng rồi, Tiết Phong công tử, ta nghe nói Tiết chưởng môn đã đem thi thể thích khách về, ta có thể đi xem những thi thể kia một chút?”
“Ngươi phải xem thi thể?” Tiết Phong nghe vậy có chút hoảng sợ. Hắn được biết thi thể đã bị Phích Lịch đạn nổ máu thịt be bét, loại thiên kim tiểu thư giống như nàng làm sao dám nhìn đây?
“Ta muốn nhìn một chút coi có đầu mối gì lưu lại, ” giờ phút này giọng nói Tuyết Nhan nghiêm túc, làm cho không người nào có thể cự tuyệt.
Chần chờ chốc lát, Tiết Phong không muốn trái ý giai nhân, liền ra lệnh Lão Tổng Quản mang Tuyết Nhan đi Đình Thi viện. Đáng tiếc, thân thể hắn không cho phép, nếu không thật muốn tự mình mang nàng đi. Nhưng mà nghĩ đến ở cùng cùng mỹ nhân không phải ngắm hoa ngắm trăng, nấu rượu đánh đàn, mà là đi nhìn hai nam thi cỗ huyết nhục văng tung tóe, Tiết Phong suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kinh thế hãi tục.
Tiểu thiếp mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng nàng không dám đắc tội với người Phượng U Trần mang tới. Nhưng nàng muốn thấy bộ dáng Lâm Tuyết Nhan hoảng sợ vạn phần khi thấy người chết, cảm thấy rất sung sướng, vì vậy, tự mình mang Tuyết Nhan cùng Phượng U Trần đi Đình Thi viện. Vừa đến cửa, liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, tiểu thiếp này nhất thời rợn cả tóc gáy, vạn phần hoảng sợ chạy đến bên cạnh Phượng U Trần, sợ đến cả người run lẩy bẩy.
Phượng U Trần bên môi mang theo ý cười nhợt nhạt, lười biếng tựa vào trước đại môn, tròng mắt đen sâu không lường được, ngước đầu cười như không cười nhìn Tuyết Nhan, có nhiều hứng thú xem xét vẻ mặt Tuyết Nhan bây giờ.
Tuyết Nhan cũng không nhìn bọn họ, xách đèn lồng theo, một thân một mình đi vào.
Tiểu thiếp thầm nghĩ gan nàng thật là lớn, cùng hai cỗ thi thể ở chung trong một phòng, chẳng lẽ nàng biến thái?
Nữ nhân này thật là một kẻ điên! Đúng là điên rồi !
Hồi lâu, Tuyết Nhan thản nhiên đi ra. Tới trước mặt hai người khẽ mỉm cười, chợt vẩy tay ra, tiểu thiếp lập tức lớn tiếng kêu lên một tiếng sợ hãi, hướng phía ngoài chạy đi giống như điên. Chỉ vì bị Tuyết Nhan vẩy lên trên mặt của nàng chất lỏng ướt dầm dề tràn đầy lạnh lẽo, đó nhất định là máu người chết! Nàng nhất định là điên rồi! Tuyết Nhan híp mắt nhìn bóng dáng tiểu thiếp điên cuồng chạy thục mạng, không để lại dấu vết dùng khăn lụa lau lau tay, âm thầm buồn cười, nữ nhân ngu xuẩn! Người chết ba ngày rồi làm sao mà con máu chảy đây? (Không ai gan lớn như Nhan tỷ tỷ đâu)
Nàng cũng chỉ mới vừa rửa tay từ cái cái giếng sâu.
Ánh đèn lồng chiếu roị, ngón tay có vẻ ửng đỏ trên thị giác mà thôi.
Lúc này ánh mắt Phượng U Trần mỉm cười, hắn cũng quên là sẽ có một nữ nhân lá gan lớn như vậy. Hắn nào biết. . . . . . Tuyết Nhan năm đó từng đợi giải phẩu thi thể tại phòng giải phẫu một ngày một đêm.
“Sư tỷ, có tra ra được thích khách kia đến tột cùng là người nào không?” Ở chỗ không có người, Phượng U Trần nhàn nhạt hỏi.
“Ta nhìn kỹ rồi, bọn họ đều không phải là thích khách bình thường, tất cả chứng cứ có thể tìm ra cũng bị phá hủy!” Tuyết Nhan mặc dù không biết suốt mười năm nay giang hồ ra sao, nhưng trong chốn giang hồ là rất nhiều chuyện đều không có thay đổi. Phích Lịch đạn giết chết hai người, mặc dù mười phần uy lực nhưng chỉ có vào thời điểm chập vào nhau mới có thể khởi động cơ quan, trong nháy mắt nổ tung. Cho nên thảm nhất đúng là hai người thích khách, thi thể biến dạng thê thảm không nỡ nhìn.
“Thật ra ta ngược lại biết chút ít tin tức thích khách giang hồ, không biết có nên nói hay không?” Phượng U Trần cười nhạt, vẻ mặt như mây cao nhã.
“Hả? Ngươi biết những gì?” Tuyết Nhan ngước mắt nhìn hắn, thầm tính hắn là không phải cố ý đợi ba ngày mới nói?
“Ta cũng là nghe nói gần đây mà thôi.” Phượng U Trần khóe miệng nâng lên một độ cong tuyệt mỹ. Nhìn Tuyết Nhan, chậm rãi nói: “Trong chốn giang hồ có một tổ chức sát thủ, đang không ngừng mở rộng, trải rộng cả nước các nơi, thủ đoạn vô cùng lợi hại, chỉ cần bọn họ ra tay rất ít có sai lầm, coi như thời điểm thất bại, cũng sẽ sử dụng biện pháp đồng quy vu tận.”
“Vậy là tổ chức sát thủ gì?” Tuyết Nhan nhíu lông mày cảm nhận được chỗ tương tự.
“Thật ra thì không tính là tổ chức sát thủ thuần túy, gọi là Thanh Long Minh.”
“Thanh Long Minh?” Tuyết Nhan nhăn đầu lông mày, nàng chưa từng có nghe qua tổ chức này.
“Tổ chức này âm thầm nổi lên cũng từ gần hai năm nay, năm đó đều là núp trong bóng tối, cũng không ra ánh sáng. Chỉ là Thanh Long Minh cũng rất phức tạp, dính đến giang hồ cùng rất nhiều nhân vật quan trọng trong triều đình, nghe nói dưới cờ có đương kim thương hội rất nổi tiếng, bọn hắn vơ vét của cải, thích khách sát thủ chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.”
Nghe vậy, Tuyết Nhan nhíu nhíu mày, đến tột lúc nào thì nàng cùng trêu chọc người của Thanh Long Minh? Vì sao Thanh Long Minh hạ sát thủ với nàng? Tuyết Nhan suy nghĩ sâu xa, giờ phút này, bộ dáng nàng trầm ngâm cực kỳ động lòng người!
Phượng U Trần thầm than hương thơm thiếu nữ đuôi mắt mi gian như cuốn sách, mỗi ngày hắn đều có thể thấy nội dung bất đồng ở trên người nàng, thật sự là. . . . . . Rất có ý tứ!
Bóng đêm thâm trầm, Tuyết Nhan cùng Phượng U Trần cùng nhau trở lại hậu viện Phái Tuyết Sơn.
Tuyết Nhan nằm ở rên giường, vẻ mặt xinh đẹp lặng lẽ uyển chuyển phiền não hàm xúc hiện lên giữa mày.
Hôm nay nàng như cũ, không có dũng khí đối mặt với Duẫn Ngọc. Sau khi trở lại nghe nói hắn vẫn chưa tỉnh. Tuyết Nhan nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình, khó có thể yên giấc. Trầm ngâm chốc lát, đột nhiên cười một tiếng, nàng là đệ nhất thiên hạ Y Quán quán chủ, nàng xưa nay không oán giận, không hối tiếc, không tự thương hại. Hôm nay nàng thật là có chút không giống chính nàng, vì vậy, ánh mắt nàng kiên định nhìn phía trước, ngân châm trong tay phóng một cái, trong nháy mắt dập tắt cây nến nơi trước cửa sổ .
Trong phòng dần dần lâm vào một vùng tối tăm, nàng an định tâm thần, chuẩn bị yên giấc.
Chợt cảm thấy trong phòng không khí chợt trở nên lạnh, trong phòng giống như thể nghe thấy tiếng nam tử cười ngạo truyền đến.
Tuyết Nhan ưỡn người, nơi này làm hô hấp hơi khẩn trương ở bên trong phòng bồi hồi tĩnh mật, chợt cảm thấy nhàn nhạt sát ý. Nàng đột nhiên quay đầu lại, thấy bóng dáng của một người cao lớn mà tuấn lãng đứng phía trước cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên trên người của hắn, thật giống như một loại pho tượng bạch ngọc, mang theo yêu dị mà diễm lệ mị hoặc.
Khi nàng thấy phiếm ngân quang trên mặt nam tử trước mặt, nguy cơ liên lụy, không khỏi trợn to hai mắt. Đầu óc Tuyết Nhan ngược lại hết sức tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo. Không nghĩ tới nam tử này cũng không phải là một loại khó dây dưa, trôi qua đã hơn nửa tháng, hắn lại còn ẩn núp ở Tuyết Sơn Phái? Tính nhẫn nại thật đúng là tốt ngoài dự đoán nhỉ! Nghĩ đến, Tuyết Nhan cũng không ngồi dậy từ trên giường, bộ dáng nàng giả bộ ngủ say, hô