"Tốt." Ngân Diện nam tử thu hồi trường tiên, cười không sao cả. Không ngờ hắn lại đồng ý sảng khoái như vậy, mọi người kinh hãi. Sau khi hắn tháo mặt nạ màu bạc xuống, thấy hiện ra ngũ quan tuấn mỹ, sáng như ngọc tỏ dưới ánh trăng, khuôn mặt hoàn mỹ, sắc mặt như điêu khắc, nụ cười khóe miệng hàm chứa một tia đùa giỡn, lộ ra tư vị ngạo nghễ.
Mọi người biến sắc, hắn lại là Thượng Quan Ngâm, gương mặt Tuyết Nhan nhất thời trở nên trắng bệch mặc dù nàng cảm thấy chuyện có kỳ hoặc. Nhưng không cách nào tiếp nhận gương mặt dưới mặt nạ như cũ, bất luận thân phận của hắn là thật hay giả?
"Thất sư đệ, cái này là?" Duẫn Ngọc ngẩn người, trong lòng có chút hoài nghi.
Tháng trước lúc Ngân diện Độc Ma ẩn hiện ở Phái Tuyết Sơn, hắn rõ ràng cùng Thượng Quan Ngâm ở trong Thần Long Cung rầu rỉ vì hôn sự cho bản thân. Hơn nữa thường thường thích quấn hắn uống rượu, trong lòng hắn dần dần rõ ràng Thượng Quan Ngâm đang tập trung tinh thần hướng Duẫn Tuyết Nhi. Tối nay chỉ là một Ác Kịch Tác của một thiếu niên mà thôi "Thất sư đệ, mặt nạ này là chuyện gì?" Phượng U Trần giờ phút này rất có hứng thú. Nếu hắn không nhìn lầm, nguyên liệu của mặt nạ này cùng Ngân Diện Độc Ma là độc nhất vô nhị, bất luận kẻ nào cũng khó mà phân biệt thiệt giả.
Hơn nữa mặt nạ xinh đẹp như vậy, tuyệt không phải người bình thường có thể chế được .
"Nhị Sư Huynh quả nhiên đối với cái mặt nạ này cảm thấy hứng thú. Thật ra thì, hiện tại khắp quán nhỏ dưới chân núi đều bán mặt nạ như vậy, lúc ta tới cũng mua một cái." Thượng Quan Ngâm cười nhạt, vẻ mặt tuấn dật mà mỹ lệ. Dù sao hắn chỉ mới mười chín tuổi, so với Duẫn Ngọc cùng Phượng U Trần thì nhỏ hơn rất nhiều. Mặc dù thường ngày có chút cuồng ngạo, nhưng còn tâm tính thiếu niên, thỉnh thoảng cũng thích xem chuyện bên ngoài kinh thành.
Bật miệng trước với vẻ mặt "Bao nhiêu bạc?"
"Một lượng bạc," Phượng U Trần nhẹ nhàng cười cười. Một lượng bạc sợ là tiền công làm cũng không đủ.
Vào phút này. Thượng Quan Ngâm nhếch lên đôi môi, vẻ mặt hắn cao ngạo cũng không hao tổn tuấn mỹ. Hắn vốn là tới đêm khuya, nghĩ trước tìm Nhị Sư Huynh nói chuyện một chút, trong suy nghĩ hắn, trong bảy sư huynh đệ. Nhị Sư Huynh là nho nhã nhất, cho nên hắn cùng với Nhị Sư Huynh rất là hợp ý, ngay cả ca ca của hắn, Thượng Quan Ngấn, sợ cũng không có sức quyến rũ như Nhị Sư Huynh vậy. Về phần ngôn luận đồng tính, hắn vốn không để ý.
Liền mang theo mặt nạ muốn giỡn mà thôi. Không ngờ hồ đồ thế nhưng đi nhầm phòng. Nếu hắn biết là Lâm Tuyết Nhan ở phòng kia. Nói gì cũng không chịu đi vào.
Nữ nhân kia, thật là làm hắn không có hứng thú!
Hắn chợt cười tủm tỉm đem mặt nạ đeo vào trên mặt Phượng U Trần, hai tay ôm vai, tán thưởng nói: " Nhị Sư Huynh mang đi cũng giống như thật vậy."
Tuyết Nhan ánh mắt nhìn về phía Phượng U Trần mang mặt nạ, mặc dù che đi nửa gương mặt, vẫn cực kỳ tuấn mỹ như cũ. Chỉ là so với Ngân Diện Độc Ma chân chính, bớt chút yêu mị, mấy phần dịu dàng nhiều như nước.
Nhưng tiềm chất hắn phúc hắc cũng là không cách nào thay đổi.
Chỉ thấy Phượng U Trần chậm rãi gở mặt nạ xuống. Khóe miệng treo mỉm cười không thay đổi, đường cong xinh đẹp, ánh mắt lại tĩnh mịch an tĩnh, không thấy gợn sóng.
Thượng Quan Ngâm nhận mặt nạ trong tay hắn. Ở trong tay giơ giơ lên, nhịn không được cười lên một tiếng: "Nhị Sư Huynh đại khái còn không biết thôi. Ngân Diện Độc Ma mấy ngày nay thật là nổi bật giữa bầu trời, hắn ba ngày trước từng ám sát thái tử một lần. Mặc dù thất bại, không bằng. . . Hắn vốn là xếp hàng thứ nhất trên Huyền bảng truy nã, hôm nay đại khái ổn tọa không rơi, trong vòng mười năm vĩnh viễn là thứ nhất!"
"Hắn quả nhiên bị truy nã !" Phượng U Trần ngôn ngữ khó nén ý cười nhẹ nhàng.
"Xem ra sau khi bị truy nã. Hắn rất khó xuất hiện rồi." Duẫn Ngọc ngưng chớp mắt. Về Ngân Diện Độc Ma hắn đã nghe nói rất nhiều, rất bội phục người này, đáng tiếc mấy ngày nay hắn chỉ lo tìm Tuyết Nhan. Việc lớn nhỏ Thiên Cơ Các cũng giao cho thủ hạ xử lý, nên về chuyện ám sát hắn cũng không biết nhiều.
"Ta xem chưa chắc, hôm nay Xuất Vân Quốc tự nhiên xuất hiện một nhóm người làm mặt nạ bằng bạc giống của Ngân Diện Độc Ma như đúc. Chung quanh chào hàng giá rẻ, ta chính là mua từ bọn họ, Quan Gia cũng ngăn không được. Những bạn hàng cũng xuất quỷ nhập thần, không biết là người của tổ chức gì." Thượng Quan Ngâm cầm và vuốt ve mặt nạ.
Mọi người thầm nghĩ. Ngân diện Độc Ma quả nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Chỉ những mặt nạ này tràn vào dân gian, sợ là nghe nhìn lẫn lộn, không người nào có thể tìm ra đầu mối.
Phượng U Trần mặt mũi nhìn như sóng nước chẳng xao, nhưng trong lòng khẽ động. Nghĩ thầm, xem ra ngân diện Độc Ma quả nhiên cùng chí hướng với mình, cùng hoàng tộc Xuất Vân Quốc bất thế lưỡng lập. Ngày sau, hắn nhất định phải tìm cho được người này, hai người cùng nhau đối kháng đương kim quyền quý Xuất Vân Quốc a. Hắn đối với người này càng ngày càng có hứng thú.
Chỉ là, lúc này, còn có một người cũng có hứng thú đối với Ngân Diện Độc Ma, chính là Tuyết Nhan.
Tuyết Nhan ngẩng mặt nhìn về phía Thượng Quan ngâm, ôn hoà hỏi, "Tại sao tới đây?"
Thượng Quan ngâm nhàn nhạt liếc nàng. Ngạo nghễ nói: " Tại ta sao không thể tới?"
Hai mắt trừng. Chẳng biết tại sao, hai người hình như bát tự không hợp, lúc gặp mặt tới cùng có chút mùi thuốc súng. Tuyết Nhan dĩ nhiên sẽ không ngây thơ cho là hắn đi tới Tuyết Sơn, nơi băng hàn thấu xương chỉ vì giả dạng làm Ngân Diện Độc Ma để trêu mọi người.
Khóe môi Tuyết Nhan lạnh lùng câu, "Đêm hôm khuya khoắc, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác."
"Nữ nhân điên. Ta không phải là tới tìm ngươi, ta là tới tìm Nhị Sư Huynh cùng Ngũ Sư Huynh, chẳng qua là không cẩn thận vào sai phòng mà thôi." Thượng Quan ngâm nhìn như không chút để ý.
Chợt nghiêm mặt, ánh mắt nhìn về phía Duẫn Ngọc, vẻ mặt rất là nghiêm túc: "Ngũ Sư Huynh, ta muốn nói trước cho ngươi biết một tiếng, chuyện này rất quan trọng. gia tộc Thượng Quan cùng chủ Thần Long Cung đã điểm sai uyên ương, định hôn sự cho ta cùng Lâm Tuyết Nhan."
Nói xong. Hắn trợn trừng mắt nhìn Lâm Tuyết Nhan, giống như tất cả đều do nàng tạo ra.
Nghe vậy, mặt mũi Tuyết Nhan một màu xanh méc.
Nàng cùng Thượng Quan Ngâm đính hôn, đây là tên khốn kiếp nào an bài thế? Nàng chợt rất muốn có lễ phép hỏi thăm tổ tiên cả nhà hắn.
Thật ra thì, chuyện này cũng coi là quá siêu cấp xui xẻo. Lúc đó, Thượng Quan Ngâm thầm mến Duẫn Tuyết Nhi đã lâu. Thậm chí vì Duẫn Tuyết Nhi mà đến Phái Tuyết Sơn cùng Tiết Phong đoạt Hàn Băng Tuyết Liên. Chuyện này khiến Gia tộc Thượng Quan, Tộc Trưởng biết được, cảm thấy hắn đã đến tuổi thành hôn. Vì vậy, len lén hỏi hắn thích người nào, Thượng Quan Ngâm sợ chuyện tình thầm mến Duẫn Tuyết Nhi bị truyền ra. Liền phu diễn mấy câu, cho nên tộc trưởng kia cũng chỉ biết hắn thích là vị thiên kim nào đó trong Thần Long Cung.
Nửa tháng trước. Thượng Quan gia tự chủ trương, ý tốt, hướng Thần Long Cung cầu hôn. Nào biết, trước khi cầu hôn, trưởng giả đã hỏi ngày sinh tháng đẻ của ba vị tiểu thư, hình như chỉ có niên kỷ cùng địa vị của Lâm Tuyết Nhan là thích hợp nhất với Thượng Quan Ngâm. Lại lầm tưởng Lâm Tuyết Nhan là cô gái Thượng Quan ngâm ái mộ. [ RI: ông này víp pờ rồ, hợp tác hay thật, chị Nhan mà biết là chém chết =.=]
Mà Thượng Quan Ngâm cùng Duẫn Ngọc từng ở tại Thần Long Cung mấy ngày. Phương Ngọc cho đối Thượng Quan Ngâm rất có hảo cảm, liền đồng ý miệng chuyện này. Vì vậy, xuất hiện các loại quanh co trong đó.
Nhớ tới chuyện này Thượng Quan Ngâm hết sức buồn bực, hắn tới Tuyết Sơn vốn là vì giải quyết chuyện này. Dù sao Duẫn Tuyết Nhi hôm nay đã tới Kinh Thành. Sau đó hắn liền đi Kinh Thành tìm nàng. Cho nên, chánh sự, trước giải trừ hôn ước cùng Lâm Tuyết Nhan. Mặc dù mặt ngoài tính tình hắn có chút cuồng ngạo, nhưng hắn làm việc vẫn trầm ổn.
Chỉ là, nghe chuyện này. Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Ngay cả Quỷ Y núp ở trong phòng không hề lộ diện, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, từ trong nhà bước nhanh ra, sắc mặt thật là khó coi. Cực kỳ tức giận nói: " Gia hỏa Thần Long Cung này thật sự là thật là quá đáng, sao lại tùy tiện đem Tiểu Tuyết Đoàn gả cho người ta!"
Tuyết Nhan cũng không có quá tức giận như vậy, nàng vốn không thích Quan Ngâm, mà nàng cũng cũng không vội cưới đến thành bỏ hoang như vậy. Đột nhiên, ý nghĩ tương kế tựu kế. Chỉ cần nàng từ đầu đen cuối không ra mặt, không ra vẻ, kéo dài hôn sự của bọn họ một chút cũng tốt. Như vậy Thượng Quan Ngâm sẽ giống như là kiến bò trên chảo nóng. Sớm muộn sẽ nhiều lần cầu khẩn nàng.
Nàng không phải thánh nữ, uy hiếp một người cũng là một loại thủ đoạn.
Nói không chừng về sau báo thù, sẽ còn cần Thượng Quan Ngâm .
Giờ phút này, nàng nhìn thấy Quỷ Y ra ngoài, lực chú ý đột nhiên dời đi, ánh mắt rơi trên người Duẩn Ngọc cùng Lão Quái Vật. Vẻ mặt hai người có chút cổ quái, đoán ra Quỷ Y cùng Duẫn Ngọc đang giấu mình chuyện gì đó. Nghĩ đến, Tuyết Nhan chậm rãi quay đầu. Ánh mắt nhìn về phía Duẫn Ngọc, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đã tỉnh lại từ lúc nào?"
Duẫn Ngọc đột nhiên phản ứng hơi chậm lại, con ngươi thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt, hình như cất dấu một tia khác thường. Tuyết Nhan chỉ là mắt lạnh hờ hững, căn bản không để ý.
Quỷ Y vội ho khan một cái, che giấu nói: " Thật ra thì tiểu tử này nhanh tỉnh, khi ta phát hiện, liền cứu hắn tỉnh, hơn nữa. . . . . . Ta đã cùng hắn nói chuyện hai canh giờ, hắn cũng biết rất nhiều chuyện. . . ."
Tuyết Nhan nhíu nhíu mày. Căn bản cũng không nghe, thầm nghĩ thì ra là hắn tỉnh hay sao?
Hắn dám gạt mình? Hắn làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì?
Chẳng lẽ hắn cho là khổ nhục kế là có thể thay đổi ước nguyện ban đầu của mình?
Quỷ Y như cũ nói lảm nhảm xong, mặc dù người đã già liền thay đổi phải sanh lắm điều chút. Chỉ là. Che chở cho Duẫn Ngọc như thế, giống như một dạng Duẫn Ngọc là cháu cố gái của hắn mất tích nhiều năm, còn có ai cư xử với con của kẻ địch như vậy? Tuyết Nhan cười lạnh, không biết lão Quái Vật bị cái gì mê hoặc?
Dù nàng có chút ngạc nhiên. Nhưng mà giờ phút này, nàng không muốn nghe nói nhiều.
Lời hắn còn chưa nói hết, Tuyết Nhan nghiêng đầu, xoay người vào phòng, không nhìn lại bọn hắn một cái. Quỷ Y giận đến chân nhảy mấy cái tại chỗ, cả giận nói: "Tiểu Tuyết Đoàn, nha đầu này rõ ràng là rất biết điều. Tối nay thậm chí ngay cả lời nói lão nhân gia ta đều không nghe! Thật là đáng ghét a!"
"Nàng chỉ là có chút tức giận, không thể trách nàng." Duẫn Ngọc chậm rãi nói.
Nghe vậy, Quỷ Y chợt ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Duẫn Ngọc, xấu bụng cười cười!
Nụ cười làm người khác nổi da gà.
Bóng đêm thật sâu. Không khí lạnh dần.
Bất tri bất giác đã là canh ba, tối nay thật đúng là nhiều chuyện. Tuyết Nhan trằn trọc trong phòng, mơ mơ màng màng, nàng thật sự là mệt chết đi. Ba ngày đêm cũng không được nghỉ ngơi rốt cuộc đã ngủ. Khi ngủ mặt mũi nàng giống như trẻ con dễ thương không dứt, phảng phất như hoa buổi đầu Xuân.
Ngay cả lúc ngủ, nàng cũng rất là cảnh giác. Chợt cảm thấy có người ngồi ở bên cạnh. Nàng nhất thời tỉnh lại. Giờ phút này. Không cần quay đầu lại, nàng cũng biết nam tử sau lưng là ai, nàng khẽ mở con ngươi, lạnh lùng nói: “Đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ chung một phòng thật sự không tốt. Duẫn công tử hôm nay có vị hôn thê, vẫn là trở về đi.”
“Nhan Nhi!” Nghe nàng mở lời như vậy, trong lòng Duẫn Ngọc căng thẳng. Hắn cúi người, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực thật chặt. Duẫn Ngọc bất động. Ôm thật lâu. Tuyết nhan cũng bất động. Trong lòng nàng cười lạnh nghĩ. Nàng thật muốn xem người đàn ông này đến tột cùng là muốn gì?
Đợi nửa buổi, thấy nàng cũng không có bài xích mình, Duẫn Ngọc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc từ từ quay nàng lại. Để cho nàng đối mặt với mình. Giờ phút này, vẻ mặt thiếu nữ xinh đẹp không có bất kỳ biểu cảm gì.
Không nói một lời, ánh nàng mắt trầm tĩnh.
Thật ra thì trong lòng nàng có chút tức giận, người đàn ông này lại dám dùng khổ nhục kế với mình? Hơn nữa còn giả bộ hôn mê ba ngày ba đêm, nàng thật sự là đánh giá hắn quá thấp!
Cho tới nay, nàng cho là nam nhân như Duẫn Ngọc là không có tâm cơ gì. Nào có thể đoán được. Hắn sử dụng tới kế sách gì, ngay cả nàng cũng bị gạt! Làm hại nàng lo lắng cho hắn trắng ba ngày ba đêm. Mà hắn cũng biết mình rất quan tâm hắn, thậm chí còn lơ đãng biết bí mật của nàng. Kế tiếp, thậm chí ngay cả Lão Quái Vật Quỷ Y này cũng bị hắn thu thập. Người đàn ông này, nàng thật đúng là quá xem thường hắn !
Duẫn Ngọc nhìn bộ dáng lạnh lùng của nàng. Trong lòng vô cùng lo lắng. Thật ra thì hắn cũng không phải không có tâm cơ, chỉ là khinh thường sử dụng với những thủ đoạn kia. Nếu không phải Tuyết Nhan đối với hắn lạnh nhạt lạnh nhạt, thậm chí rời xa hắn lâu như vậy, còn gạt hắn là đã khôi phục trí nhớ.
Hắn sao lại có thể ra hạ sách này?
Nhìn thiếu nữ trước mắt không nói một lời, Duẫn Ngọc trầm mặc chốc lát. Rốt cuộc quyết định mở miệng trước, tay của hắn chậm rãi mơn trớn môi của nàng, ánh mắt u ám nói: “Nhan Nhi,huynh biết muội muốn giết cha của huynh, bởi vì hắn giết phụ thân của muội. Cho nên muội không chịu tiếp nhận huynh, phải không?”
Không ngờ hắn lại trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, Tuyết Nhan cũng không muốn cùng hắn giằng co. Ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, liền gật đầu.
Duẫn Ngọc hỏi tiếp: “Muội sợ sẽ tổn thương huynh, tổn thương tình cảm chúng ta. Đúng không?”
Tuyết Nhan sau khi nói xong thì khinh khỉnh nhìn Duẫn Ngọc, vẻ mặt hơi dừng lại.
Duẫn Ngọc nhìn nàng, ánh mắt say đắm: “Thật ra thì, việc muội báo thù cha, huynh sẽ không ngăn muội, cũng sẽ không trách muội. Hơn nữa huynh muốn nói uôi biết. Huynh cũng vậy rất muốn báo thù.”
Nghe vậy, ánh sáng con ngươi Tuyết Nhan thoáng qua một tia khác thường, hắn mới vừa nói gì? Hắn cũng muốn báo thù?
Muốn báo thù với? Nàng thật không hiểu cho lắm !
Lúc này, Duẫn Ngọc đưa mắt nhìn nàng, con ngươi dần có chút hoảng hốt: ” Thật ra thì kẻ thù của huynh cũng không phải ai khác, chính là phụ thân của huynh. Hắn đã từng sát hại người nữ nhân ta thương nhất, huynh đoán muội cũng không muốn nghe chuyện này, đúng không?” Nói xong, Tuyết Nhan bỗng nhiên cả kinh, những lời này tựa như tiếng sét ngang tai, người con gái hắn yêu nhất?
Nghe như thế, trong lòng nàng vô cùng không thoải mái. Chẳng lẽ trước nàng, Duẫn Ngọc thích nữ nhân khác?
Nữ nhân kia là ai? Chết ra sao?
Nàng chợt phát hiện mình cũng không thật sự hiểu rõ Duẫn Ngọc.
Duẫn Ngọc thở dài thật sâu một tiếng: “Nhan nhi, có một số việc huynh cũng không muốn nói với bất luận kẻ nào, kể cả