Sau khi Thượng Quan Ngâm trở lại, nghe nói đại ca đã về phủ, nóng lòng không kịp đợi đi tới thư phòng Quan Ngấn, hắn biết đại ca trừ ở thư phòng cơ hồ rất ít khi đi nơi khác. Qua mấy ngày nay, hắn vẫn tránh Lâm Tuyết Nhan, không biết nàng vì sao mượn danh nghĩa là hôn thê của hắn để ở tại Thượng Quan phủ? Thật là làm hắn không vui, cũng may Ngấn đại ca đã trở lại. Hắn biết rõ người làm chủ trong nhà thật ra là đại ca, ngay Tộc trưởng cũng đối với đại ca kính nhượng ba phần, chuyện từ hôn quan trọng như thế, hắn nhất định phải cho đại ca biết trước mới được. Đính hôn có lẽ không cần đại ca hỏi tới, chỉ là chuyện từ hôn có thể nói là rất nghiêm trọng, nếu như không qua cửa này của đại ca. Chẳng lẽ hắn phải cưới Lâm Tuyết Nhan làm chính thê?
Còn có. Nghe nói cuộc so tài Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc còn một tháng nữa là bắt đầu, nếu như vẫn không hủy bỏ hôn ước như dự tính, lúc đó hắn có tư cách cầu hôn Tuyết Nhi không? Hắn thích rõ ràng là Duẫn Tuyết Nhi, nếu bị ép cưới Lâm Tuyết Nhan, hắn đâu xứng với Tiểu Thư Tuyết Nhi thuần khiết như thần thánh trong lòng mình đây? Thật là đêm dài lắm mộng. Quả thật gấp chết người! Hai ngày này hắn cấp hỏa công tâm, ngay cả chó cưng mến yêu cũng không muốn chơi với chúng … Làm gì cũng không có tinh thần. Ăn không biết ngon, ăn ngủ không yên! Cho nên mấy ngày nay. Thượng Quan Ngâm cả ngày lẫn đêm đều mong đợi đại ca trở về.
Nào biết khi tới phòng. Phát hiện đại ca không ở đây, vì vậy, hắn ngồi rảnh rang trong thư phòng. Trong thư phòng của đại ca. Khi còn bé hắn thường hay tới nơi này đọc sách. Ngấn ca ca mặc dù năm đó mới hai tuổi, lại thông kim bác cổ. Thỉnh thoảng trách mắng chơi hắn vật tang chí, nhưng hắn chính là không thích những thứ văn nhã gì đó. Liền thích lấy đao múa kiếm, hay trêu chọc chó. Hôm nay chán đến chết, bỗng một tờ giấy trắng trên bàn rơi vào ánh mắt. Nhớ tới ca ca thường ngày vẽ tranh rất ít cho người ta thấy, không khỏi cảm thấy tò mò.
Vì vậy. Nhấc lên trang giấy trắng. Khi ánh mắt rơi vào phía dưới đồ họa. Ánh mắt hơi chậm lại. Không ngờ đại ca thanh nhã chính phái như thế lại vẽ trộm Xuân Cung Đồ! Bị hắn đã phát hiện ra rồi không đúng ?
Chẳng phải là Ngấn đại ca đem chuôi đao để ở trong tay hắn? Chỉ là. Hắn tuyệt không dám chọc đại ca tức giận, nếu là ngộ nhỡ xúc động chỗ hiểm của đại ca, ngày sau hắn chết thế nào cũng không biết, nhưng mà đại ca vẽ Xuân Cung Đồ như bảo bối khó gặp. Huống chi trong thiên hạ không có nam nhân không thích cái này, vì vậy, Thượng Quan Ngâm cẩn thận len lén thưởng thức, nhưng thấy nam tử ở trên cao, cô gái ờ dưới. Bóng lưng là nam tử. Cô gái là ngay mặt. Ánh mắt của hắn không kiềm hãm được rơi trên người cô gái, nhưng thấy da thịt cô gái trắng như tuyết ngọc. Vòng eo mảnh khảnh, không đủ một nắm. Đẹp không sao tả xiết, chân ngọc nhẹ nhàng tách ra, thon dài mà có hấp dẫn, không hổ là tranh vẽ theo lối tinh vi, cực kỳ tinh tế duy mỹ, lại có thể làm người ta dục huyết phún trương.
Chợt Thượng Quan Ngâm cảm thấy bụng dưới căng thẳng. Trong mũi nóng lên. Máu mũi không tự chủ chảy ra. Hắn bận bịt mũi, chỉ là nhìn qua cô gái này sao quen mắt như vậy đây?
Đợi chút, tại sao lại . . . Giống như là “hôn thê”Lâm Tuyết Nhan?
Trên ánh trăng mây trôi. Mây nhạt gió nhẹ.
Vẻ mặt Thượng Quan Ngâm hốt hoảng đi ra ngoài cửa, cả mặt xanh, tâm thần có chút không tập trung. Ngàn vạn suy nghĩ, cư nhiên lúc đi ra ngoài không để ý nhìn đường, suýt nữa đem Phi Dương ngoài cửa đụng ngã xuống đất, hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc một cái, trực tiếp rời đi, trong lòng mơ hồ cảm thấy bức Xuân Cung Đồ kia với Lâm Tuyết Nhan không thoát được quan hệ.
Vì vậy, hắn quyết định đi đến nhà nhìn Lâm Tuyết Nhan, thê chưa cưới trên danh nghĩa. Thật ra thì, kể từ nàng tới phủ, hắn chưa từng tới gặp qua nàng, dĩ nhiên cũng không thể phủ nhận là hắn đang cố ý tránh né nàng. Tránh nàng, thậm chí cố ý đem nàng an bài ở góc xa xôi kia nhất . Nói ra cho oai. Mắt không thấy. Tâm không phiền.
Hơn nữa nghe nói, qua mấy ngày nay, thái độ của người Thượng Quan gia đối với nàng vô cùng ác liệt, những thứ này đều nằm trong dự liệu của hắn. Chỉ là. Ngoài dự đoán chính là, nàng thế nhưng ở lại trong phủ không hề rời đi, cử động lần này thật là để cho hắn cảm thấy không thể tin. Nàng ẩn nhẫn như thế, chẳng lẽ có cái bí mật gì không thể cho ai biết?
Kể từ sau khi vớ nữ nhân kia tiếp xúc qua, trải qua đủ loại không vui, Thượng Quan Ngâm chợt phát hiện nàng cũng không có lời như đồn đãi thô thiển như vậy, thậm chí cảm thấy trên người nàng có loại hơi thở đặc biệt mà thần bí, khiến nàng hình như có chút khác vớig người khác.
Qua mấy môn đạo vện, xuyên qua hiên hành lang thất trưởng, mùi hoa chung quanh lập tức trở nên nồng nặc lên, nơi này là hậu hoa viên Thượng Quan phủ, hắn từng cùng Ngân đại ca ở chỗ này chơi rất nhiều trò chơi. Thượng Quan Ngâm giống như trở lại ngày trước, trong mắt hiện lên mê võng hoảng hốt trong chốc lát. Bất tri giác, hắn đã đi tới thiên viện. Nơi đây bỏ hoang nhiều năm, chính là nơi Lâm Tuyết Nhan đang ở, hắn vốn định gõ cửa. Suy nghĩ một chút. Lập tức ngừng.
Trong phòng thoáng hiện ánh nến u ám, nhìn dáng dấp người ở bên trong còn chưa ngủ. Ánh mắt của hắn không nhịn được quan sát bốn phía.
Tháng tám nóng bức bực mình, hắn đang nuôi rất nhiều chó hung hãn trong phủ, hơi không cẩn thận là có thể diễn ra cảnh mèo chó đại chiến kịch liệt. Vì vậy, rất nhiều niêu nhi ở mái hiên đây ban đêm đều nhanh chạy gấp đi, thấy Thượng Quan Ngâm tung người nhảy một cái, nhẹ nhàng rơi vào nóc nhà. Giả một tiếng