Hôm sau. Hai người ngọt ngào ôm nhau. Ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.
Tuyết Nhan chậm rãi mở mắt đẹp ra. Từ từ ngồi thẳng lên, nhìn lướt qua trên người giăng đầy vết hôn xanh xanh tím tím, không ngờ lại bị Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử đem làm bữa ăn khuya, thật là mắc cỡ! Nàng vội vã nhặt quần áo lên mặc lại chỉnh tề.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn máu ứ đọng tràn đầy bụng mình, dòng điện khác thường thoáng chốc lẻn qua thân thể, theo số lần hoan ái dần dần tăng, thân thể của nàng hình như càng ngày càng trở nên nhạy cảm!
Chợt một đôi bàn tay kéo qua eo nhỏ của nàng, thân thể của nàng không nhịn được khẽ run mấy cái. Không ngờ Thượng Quan Ngấn cũng tỉnh. Ngoái đầu nhìn lại, thấy một ánh mắt yêu mị của hắn thâm trầm ngắm nàng. Nhất là nụ cười khóe môi kia, rất tà mị rất dịu dàng, bộ dáng yêu nghiệt như thế thật sự là câu hồn phu nhân rồi! Giờ phút này. Bụng của nàng phát ra một tiếng "cô lỗ lỗ", thật là quá sát hại phong cảnh. Nhất thời gương mặt của Tuyết Nhan nổi lên đỏ ửng.
Thượng Quan Ngấn vuốt cái trán, phong tình vạn chủng nở nụ cười.
Không thể nói là nên dùng đồ ăn sáng hay là ăn trưa, Thượng Quan Ngấn lại mang theo nàng đi Quán Rượu Long Phượng của Kinh Thành Đệ Nhất, tuyệt đối không ngờ rằng hắn là hội trưởng thương hội của Xuất Vân Quốc. Thủ hạ có vô số sản nghiệp, một trong đó chính là chỗ quán rượu Long Phượng này.
Thượng Quan Ngấn cho là nàng lần đầu tới Kinh Thành, một đường an bài Phi Dương thay nàng giảng giải tin đồn trong kinh thành. Lời của Phi Dương như nước sông Hàm, liên miên bất tuyệt, nhưng không có nửa câu nói nhảm.
Tuyết Nhan nghe rất cẩn thận, âm thầm than thở Phi Dương này quả thật so với hướng chuyên nghiệp dẫn du lịch còn hơn rất nhiều.
Lúc này, Phi Dương chỉ vào quán rượu Long Phượng trước mặt, khẽ mỉm cười: "Lâm tiểu thư, quán rượu Long Phượng này mở tại địa phương tuyệt đối tốt nhất trong kinh thành, bởi vì nó khai mở ở trên đường Thiên Kim, địa phương duy nhất nữ quyến có thể tự do ra vào, về sau Lâm tiểu thư cũng có thể thường thường tới nơi này đi dạo một chút."
Tuyết Nhan cũng không biết vị trí quán rượu Long Phượng gọi là Phố Thiên Kim. Thì ra chung quanh đây là cửa hàng quần áo, tiệm bán son phấn, thù bảo đồ trang sức, đầy đủ mọi thứ mà nữ quyền quý tộc thích tới. Nơi này, nhiều công tử cũng thường thường ở chỗ này truy tìm nữ sắc, cho nên quán rượu Long Phượng buôn bán như mặt trời ban trưa.
Thượng Quan Ngấn quả nhiên là rất có đầu óc buôn bán. Một điểm này, Tuyết Nhan không thể không thừa nhận. Khó trách Phượng U Trần để cho nàng ở tại trong phủ Thượng Quan, vô luận như thế nào cũng muốn làm quen vị thanh niên tài tuấn này, mà ánh mắt Phượng U Trần cũng vô cùng độc đáo. Lời của hắn nói cũng tự nhiên rất có đạo lý, vậy mà, Thượng Quan Ngấn cũng không phải như lời Phượng U Trần nói. Hai người có lẽ sẽ trở thành người buôn bán không có gì giấu nhau.
Nghe nói, giữa Thượng Quan Ngấn cùng Phượng U Trần có chút quân tử chi giao nhạt như nước.
Trong kinh, kể từ khi lời đồn Phượng U Trần là đồng tính, sau lần đó Thượng Quan Ngấn liền trở thành nam nhân cô gái muốn gả nhất, sau khi hắn xuất hiện ở Phố Thiên Kim, thoải mái, rất nhiều ánh mắt thiên kim quý tộc liền bị hắn hấp dẫn. Tuyết Nhan mím môi cười nói: "Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử quả nhiên tuyệt không phải là hư danh nói chơi, ở kinh thành thật sự là rất có nhân khí đấy."
Thượng Quan Ngấn cười nhạt, nụ cười yêu dị, cảm thấy hình dạng của nàng vô cùng đáng yêu. Nếu nàng vì hắn mà ghen. Chẳng phải là tốt hơn. Thì phía dưới tay áo to lớn, nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Tiến vào nhã gian sau, Tuyết Nhan tùy ý ngồi ở trước bàn, quần áo màu trắng tuyết khiến nàng thật giống như tiên tử, nàng cầm thực đơn, chăm chú nhìn, sau đó điểm rất nhiều điểm tâm tinh mỹ.
Thượng Quan Ngấn cảm thấy kỳ quái. Vì sao nàng không ăn món ăn đắt ở bảng hiệu nơi này? Vì vậy. Hắn vô cùng săn sóc, dặn dò Phi Dương mấy câu, để cho hắn bưng mấy thứ đẹp mắt mà cô gái thích nhất.
Giờ phút này. con ngươi Tuyết Nhan nhướn lên, ánh mắt êm ái nhìn hắn. Nàng chợt cảm thấy thời điểm Thượng Quan Ngấn không có mang che mặt, có lẽ cùng Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử càng thêm giống nhau! Mà bộ dáng hắn đối với mình tỉ mỉ khiến cho nàng có chút xúc động. Dĩ nhiên. Cũng chỉ là có một chút mà thôi.
"Lâm tiểu thư còn thích gì?" khóe môi Thượng Quan Ngấn hàm chứa nụ cười kích diễm.
"Không cần!" Nàng rũ con ngươi, chợt lạnh nhạt nói: "Yên tâm, thân phận Ngấn công tử của ngươi ta tuyệt sẽ không cho bất luận kẻ nào tiết lộ nửa câu. Ta nói được là làm được." Nàng nói như vậy là hy vọng có thể rất nhanh cùng hắn phủi sạch quan hệ. Bọn họ cuối cùng chỉ là một đêm triền miên mà thôi, không có bất kỳ tình cảm dính líu. Mà loại tình yêu này nàng tạm thời... không tiến triển.
Nói xong, con ngươi Thượng Quan Ngấn buồn bã, trong nháy mắt. Nụ hôn của hắn rơi xuống. Thật giống như bất mãn. Thật giống như thổ lộ. Đầu lưỡi ở trong môi của nàng linh hoạt xoay một vòng, khí tức phái nam bá đạo đập vào mặt. Tuyết Nhan không khỏi lại nghĩ tới đêm qua kích tình triền miên. Chỗ ý thức kia còn không hoàn toàn trầm luân, duy trì tâm linh trong sạch, vì vậy tinh tường thấy được trong mắt Thượng Quan Ngấn chợt lóe lên vẻ giận.
Hắn lại đang tức giận. Vì sao? Chẳng lẽ hắn không muốn cùng nàng phủi sạch quan hệ?
Trong lòng nam tử này đến tột cùng là đang nghĩ gì? Tuyết Nhan chợt có chút không hiểu!
Khi Phi Dương bưng thức ăn đi vào, thấy công tử cùng Lâm cô nương ngồi nghiêm chỉnh, tựa như bàn về cái gì. Hắn cảm thấy hình như có chút kỳ quái, nghiêng tai vừa nghe, không ngờ bọn họ lại đang bàn về chuyện làm ăn của Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán. Không khỏi thở dài! Công tử cái gì cũng tốt. Hay là quá nghiêm túc về buôn bán, thật vất vả mới có giai nhân bên cạnh, vì sao không nói chuyện tình cảm trai gái một chút?
Những thứ này Thượng Quan Ngấn làm sao không biết. Nhưng hắn đàm luận tình cảm trai gái như thế nào đây? Khi hắn cùng nàng nói đến buôn bán vận hành . Hai người giống như không có bất kỳ trở ngại, thân mật vô gian, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Có lẽ đây mới chân chính là nữ nhân này, một mặt Phi Dương bưng món ăn ra ra vào vào, chưa đóng cửa.
Giờ phút này, một bên ánh mắt Tuyết Nhan chợt thấy hai nam tử đứng ngoài cửa. Hơi ngẩn ra, thế nhưng chính là Duẫn Ngọc và còn có Mộ Dung Thanh Ly. Diện mạo Duẫn Ngọc lành lạnh như cũ. Mộ Dung Thanh Ly vẫn như cũ phong hoa động lòng người! Nhưng ánh mắt Tuyết Nhan bất giác rơi vào trên người Duẫn Ngọc. . . . . .
Nghe nói Thiên Cơ Các thời kỳ này vô cùng bận rộn, Duẫn Ngọc không gặp nàng đã năm ngày! Một tháng trước. Quỷ Y đã từng đi tìm Doãn Ngọc, hắn thế nhưng không có ở Thiên Cơ Các trong Kinh Thành. Cũng không biết hắn đi nơi nào. Vì vậy nàng cùng Phượng U Trần ở cùng nhau cả đêm. Chuyện này, nàng ở trong lòng khó xử thật lâu. Vì vậy, Tuyết Nhan cũng không muốn đụng phải hắn trong tình huống như thế này, cố tình rất không khéo đụng phải.
Thượng Quan Ngấn theo ánh mắt Tuyết Nhan hướng ngoài cửa nhìn lại. Cũng thấy Duẫn Ngọc cùng Mộ Dung Thanh Ly.
Duẫn Ngọc đứng ở cửa tiệm, khẽ ngẩng đầu, động tác thong thả ung dung, hình như không chút để ý, một thân cao ráo trong quần áo màu xanh lam. Làm hắn càng lộ thêm vẻ phong thần tuấn lãng, rực rỡ như lãnh nguyệt. Trên mặt hắn bình thản. Trong mắt khẽ thoáng qua một tia kinh ngạc. Hay là. Nhàn nhạt sắc mặt vui mừng.
Hắn cùng Tuyết Nhan đã năm ngày không gặp! Mà ở Kinh Thành trong khoảng thời gian này bọn họ cũng rất bận. Ai cũng bận rộn chuyện của mình. Gặp mặt cũng giới hạn vài ba lời mà thôi. Trời mới biết mấy ngày nay, hắn nhớ là bao nhiêu . . .
Giờ phút này, vẻ mặt Thượng Quan Ngấn hơi ngẩn ra, trong nháy mắt vẻn vẹn lưu ý đến Lâm Tuyết Nhan, trước hết nhìn hẳn là Duẫn Ngọc, mà Duẫn Ngọc cũng ngắm nhìn Lâm Tuyết Nhan thật sâu, trong ánh mắt có một loại không nói được, không rõ ý vị. Hắn biết Duẫn Ngọc là huynh trưởng của Lâm Tuyết Nhan, nhất thời không nghĩ tới cái gì, chỉ thấy lạ là nàng lại cùng huynh trưởng quan hệ tốt như vậy, dù Mộ Dung Thanh Ly là người yêu xưa