Thấy Tuyết Nhan không nói một lời, Thượng Quan Ngấn ngồi ở trên giường tiến tới kéo qua hông của nàng. Nhẹ giọng hỏi: “Trở lại trễ như thế. Có ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn.” Nói chưa dứt lời, nàng phát hiện thật có chút đói bụng!
“Trên bệ cửa sổ có thức ăn khuya, ta mang cho ngươi.” Tuyết Nhan nghe được thức ăn khuya, trong nội tâm vui vẻ, vội vàng chạy đi mở sổ hộp đựng thức ăn trước cửa, thế nhưng tới lan can, không ngờ hắn mang đến nhiều điểm tâm tinh mỹ như vậy, hơn nữa còn là điểm tâm của quán rượu Long Phượng, giá trị xa xỉ, cái người đàn ông này thật đúng là săn sóc!
Tuyết Nhan ăn rất vui vẻ, thật sự nàng có chút đói rồi, hơn nữa, cổ thân thể này hơi gầy, cho nên, nàng cũng không lo lắng sẽ béo phì, sau khi ăn no liền thoải mái nằm ở trên giường. Không ngờ Thượng Quan Ngấn lại cũng nằm ở bên cạnh nàng, tay dần phủ từ phía sau lưng của nàng, chạm được mềm mại trước ngực của nàng. Tuyết Nhan nhẫn nhịn, hôm nay hắn đã thay nàng làm khá nhiều chuyện, coi như xong, không ngờ hắn thế nhưng nhẹ vuốt một hồi lâu, sờ qua đỉnh mềm mại, trêu chọc nàng, làm thân thể nàng không nhịn được thoải mái khẽ run.
Nhưng vào lúc này. Hắn chợt nghiêm túc nói: “Có chút gầy, nếu đẫy đà chút nữa là tốt! Về sau ta muốn mang nhiều một ít thức ăn cho ngươi.”
Tuyết Nhan nhất thời lạnh đến buồn nôn, nàng chợt nhớ tới bộ ngực Thượng Quan Ngậm, không hổ là người Thượng Quan gia tộc, ánh mắt hợp thành một ác độc, rắn chuột một ổ, đợi sau khi nàng bán Ngọc Cầm, có chút bạc, ngày sau nếu là gặp lại Thượng Quan Ngậm còn có Thượng Quan phu nhân hư vinh này, tuyệt sẽ không đối với các nàng khách khí!
“Không cần, muốn ăn chính ngươi ăn, sừng hươu, dương khởi thạch[*], cá ngựa, cẩu kỷ[**], ngươi cũng cần bồi bổ.” Tuyết Nhan xấu bụng nghĩ, bụng âm thầm cầu mong ngươi ăn tới khi chảy máu mũi mới phải!
[*] Vị thuốc đông y
[**] Như trên
“Tốt, ta cũng muốn ăn như vậy.” Giờ phút này, tròng mắt của hắn sắc dục thâm trầm, bụng kia lửa đã nóng, nhưng là, khi Tuyết Nhan biết hắn muốn ăn hẳn là mình, lại tuyệt không vì cử động của hắn lúc trước mà cảm động, mà là trước tiên đem hắn từ trong nhà đuổi ra ngoài.
Ánh mặt trời màu vàng xuyên thấu qua hai lớp bên cửa sổ, mỏng manh như lớp bông. Từng mãnh tia sáng dựng đứng, xuyên suốt ở trên mặt tuyệt đại phong hoa của nam tử trên giường, vẻ đẹp của hắn còn chói mắt hơn ánh mặt trời, mà mắt phượng hắn khẽ mở ra tà tà hếch lên, lóe ra ánh sáng tà mị, ngũ quan mị hoặc khiến ánh mắt người ta không dứt ra.
Hắn cười khẽ. Nhẹ nhàng mơn trớn góc mền bên cạnh, chóp mũi khẽ ngửi. Bên trong còn có hơi thở nhàn nhạt của nàng như hương nhang mê người, lưu lại một tia tinh tế bên gối, hắn không nhịn được nâng lên đôi môi!
Đêm qua, nàng thế nhưng hạ lệnh đuổi khách. Thái độ đó chọc giận hắn, nàng đúng là vẫn đánh không lại lực lượng cường đại của nam nhân, mạnh mẽ bức bách hạ được hắn, rồi cá nước thân mật, tình hình đêm qua có thể nói là tình huống chiến đấu kịch liệt, mồ hôi hắn cùng với mồ hôi nàng tương dung, hơi thở hai người đan vào, hắn đang trên người của nàng anh dũng dong ruỗi, vô số dấu ấn in dấu trên người, tốt đẹp ở nàng chính là chính mình gieo hạt giống bốn phía đồng ruộng, ngọt ngào và hương thơm của nàng, nàng vô số lần dẫn ở đỉnh điểm đợt sóng !
Lúc động tình, môi nàng đỏ mọng khẽ nhếch. Một con mèo nhỏ nũng nịu, khi hắn mê ly nhìn, nhàn nhạt ngâm nga, con ngươi giống như là bầu trời mây mù tầng tầng giấu ánh sao, mông