Cách mỗi một tháng. Buổi đấu giá đều tiến hành ở Bách Hoa Sơn Trang!
Bách Hoa Sơn Trang cách kinh thành mười dặm. Chợt nhìn giống như là một bồng lai tiên cảnh, xem ra một đường nơi đây dãy núi liên miên, cảnh sắc nên người, nhưng mà khi buổi đấu giá vừa bắt đầu ,bên trong sơn trang, ở ngoài là xe ngựa đông nghịt , ánh mặt trời nhu hòa thoải mái, sương trắng dần dần lui.
Vải mỏng lụa tơ ,trên con đường đi xuyên qua Sơn Trang, , có một cô gái xinh đẹp phong trần. Một người một ngựa, chạy như bay đến, thiếu nữ mặc quần áo màu xám vô cùng khiêm tốn. Dù sao, loại giao dịch nơi chỗ tối này rất dễ dàng xảy ra thảm kịch “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau”. Chỉ thấy, nàng giục ngựa thật nhanh mà đi, phóng qua một chiếc xe ngựa sang trọng, bóng dáng thanh lệ mà tuyệt diễm. Khi nàng vượt qua một chiếc xe ngựa màu xanh lam, thì nam tử trung niên lái xe không nhịn được, “Ahh” một tiếng. Quay đầu liếc mắt nhìn nam tử bên trong xe, phát hiện ánh mắt nam tử kia cũng nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ rời đi, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, “Thiếu gia! Mau nhìn. . . Phải . . . Là nàng!” Nam tử trung niên có chút kích động.
“Thấy được…” Nam tử bên trong xe ngựa nói như gió nhẹ nước chảy.
“Thiếu gia, vị nữ đại phu kia thật đúng là thích xuất đầu lộ diện! Ngươi xem, tư thế nàng cởi ngựa thật là đẹp, giống như giỏi về thuật cỡi ngựa vậy, cô gái như vậy quả là hiếm thấy! Vóc người xinh đẹp, y thuật cũng tinh xảo. Lần trước. . . . . . Rất nhiều ngự y trong cung cũng không chữa khỏi bệnh thiếu gia, nhưng mà sau khi nàng chẩn bệnh qua thiếu gia. Không có mấy ngày thiếu gia liền khỏi hẳn, thật là cao minh a! Phải không?”
“Còn nữa,” Nam tử nhàn nhạt nói “Dường như nàng còn chưa xuất giá đây! Ngươi nói tiểu thư xinh đẹp như vậy thích hợp gả cho ai?”
“Không biết.”
“Thật ra thì. . . . . . Ta cảm thấy . . . . . . Cô nương này đại khái vô cùng hợp với Nam Cung thiếu gia, còn ngươi?” Giọng của nam tử trung niên trong tràn đầy thưởng thức, “Lai lịch nữ gia quyến đều là phụ nữ tư chất oai hùng. Nam Cung lão gia yêu cầu Nam Cung Vũ cưới vợ hiền, tự nhiên thanh thản, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Nhưng Nam Cung phu nhân lại yêu cầu cần võ nghệ bất phàm, trên phòng khách, dưới phòng bếp, mà thiếu gia lại thích mỹ nhân độc lập, ba người đều muốn, Aizz. . . Chỉ là thế gian này nào có bao nhiêu cô gái tận thiện tận mỹ như vậy? Nữ đại phu này nhìn qua rất có tư cách! Không biết thiếu gia có thích hay không?
“Quản gia, lần sau ngươi cưỡi ngựa thì đừng nói tới chuyện này, chẳng quan hệ tới ta, cũng không liên quan đến ngươi.” Giọng nói nam tử lạnh lẽo xa cách, mặt không vẻ gì nhìn về phía trước, hắn có thể nào không nghe rõ ý tứ tổng quản? Đáng tiếc, nữ nhân kia đẹp thì đẹp thật, hành động việc làm làm hắn không dám khen tặng, “Dạ, thiếu gia!” Nam tử trung niên không khỏi lắc đầu thở dài!
Chợt, một khoái mã đuổi theo đến sau Lâm Tuyết Nhan. Nam tử kia trùm mũ, tựa như sợ bị nàng phát hiện ,vừa sợ cách quá xa ,mất đi mục tiêu, vì vậy thận trọng đi theo nàng. Người này chính là Phi Dương, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều đi theo ở bên cạnh Lâm tiểu thư, cũng không phát hiện Lâm tiểu thư đi cùng nam nhân nào! Nếu là đến gần, cũng chỉ có những thứ bệnh hoạn kia!
Khi thiếu gia biết được chuyện này, mặc dù sắc mặt vui mừng, lại không chịu bỏ qua! Như cũ để cho hắn truy tung! Xem ra thiếu gia đối với chuyện này khá quan trọng!
Nam tử trung niên nhìn tên nam tử kia theo đuôi Lâm Tuyết Nhan. Không nhịn được “A” một tiếng.
Nam Cung Vũ như cũ mặt không chút thay đổi.
Chưa đầy một lúc, một con ngựa đuổi đi theo, bọn họ nhận ra được nam tử trên lưng, thì ra là tiểu thiếu gia Thượng Quan, Thượng Quan Ngâm. Lúc này, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Lâm Tuyết Nhan, cắn răng nghiến lợi, bộ mặt tức giận, lại không làm gì được nàng nửa phần.
“Khụ. . . Ngươi xem một chút, nam nhân theo bên cạnh cô đại phu này thật đúng là không ít!” Nam tử trung niên không nhịn được Bát Quái vùng dậy, hắn tin tưởng bên cạnh nữ nhân xinh đẹp khẳng định không thiếu người theo đuổi! Chỉ là, hai người nam tử này đều không phải đúng nghĩa là người theo đuổi, thật là cố tình khiến cho người ta hiểu lầm.
Nói xong, Nam Cung Vũ như cũ ngồi ở trong xe, vẫn bất động, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nói: “Nếu như ngươi nhìn thấy người theo đuổi Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân Duẫn Tuyết Nhi, liền sẽ không ngạc nhiên!”
Nam tử trung niên tinh thần bát quái, quay đầu lại nói: “Ta nghe nói Duẫn Tuyết Nhi đã đến Kinh Thành! Hình như được Hoa Vân Quận chúa mời vào hoàng cung làm khách, nghe nói là muốn tham gia cuộc so tài Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân tháng sau. Thật ra thì ta lại muốn xem xem nàng đẹp đến cỡ nào! Có bao nhiêu người theo đuổi nàng?”
Nam Cung Vũ cười lạnh: “Một nữ nhân mà thôi!”
“Đúng rồi, thiếu gia có hứng thú với nàng không? Cô gái phong hoa tuyệt đại như vậy cưới vào Nam Cung phủ cũng có thể.”
“Không có hứng thú!” Nam Cung Vũ y nguyên, trong miệng vẫn câu cách ngôn kia, năm nam tử thở dài, thiếu gia thật là lòng cao hơn trời a!
Bên ngoài Bách Hoa Sơn Trang, thiếu nữ thắng ngựa dừng lại, vẫy người dắt ngựa đến chuồng ngựa, Tuyết Nhan hơi gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua sau lưng, Phi Dương cùng Thượng Quan Ngâm. Mấy ngày nay, nàng đã sớm phát hiện có người theo dõi nhưng biết bọn họ cũng không ác ý, không để ý tới, nếu gặp phải thích khách võ công bất phàm, có lẽ bọn họ còn có thể giúp được việc!
Ngoài cửa hội trường, các loại khách nhân lục tụ đến, từ quanviên nhị phẩm trở xuống, trong tay cầm lệch bài vàng đồng.
Toàn bộ những người đang được dẫn vào trong đại sảnh tay cầm lệnh bài Bạch Kim. Quản sự ở cửa thấy nàng mặc không có gì đặc biệt, ánh mắt như có chút khinh bỉ. Khi nàng lấy ra lệnh bài Bạch