“Vì sao lại chọn ta?” Tuyết Nhan cười nhẹ một tiếng, âm thanh dịu dàng êm ái, từ dưới hàng lông mi dày tặng cho Phượng U Trần một cái nhìn khinh thường. Khóe môi Phượng U Trần khẽ nhếch, ánh mắt chưa bao giờ có bất cứ thứ cảm tình nào lại biểu lộ vài phần ý cười, từ từ cười rộ lên: “Sư tỷ thật đúng là quý nhân hay quên chuyện!” .
Tuyết Nhan nhíu mày, khinh thường nói : “Có chuyện cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng”
Nói xong, bưng chén nước lên uống một ngụm.
Phượng U Trần vẫn chậm rãi cười nói như cũ: “Nửa tháng trước ở trên đại hội đấu giá, sư tỷ và ta từng ôm nhau sít sao ở cùng một chỗ, ngươi theo ta theo. Tình thâm ý trọng, tất cả mọi người nhìn thấy sư tỷ cũng không nên… Đối với ta… Không chịu trách nhiệm!” Những lời nói sau cùng này rất có mùi vị của người bị bỏ tình bạc nghĩa.
Tuyết Nhan “phốc” phun ra một ngụm nước lớn, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Trách nhiệm? Trách nhiệm cái quỷ ấy!
Cũng may đám người hầu trong phòng đã rời đi, nếu không thật sự là phiền muộn!
Phượng U Trần nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười, vỗ nhẹ lưng của nàng, hai người cách rất gần.Tuyết Nhan quay đầu lại muốn nói chuyện, thoáng chốc đã áp mặt đến rất gần hắn, hô hấp hai người gần như đan vào nhau, hai mắt của hắn chớp động, môi mỏng hoàn mỹ còn gần trong gang tấc, màu sắc tươi đẹp trơn bóng mà óng ánh, nếu như hôn lên hẳn là vô cùng mềm mại thoải mái. . Tuyết Nhan vội lắc lắc đầu, nguyên nhân nhất định là nửa tháng chưa có hôn môi với nam nhân, vậy mà lại nghĩ đến nụ hôn môi triền miên mãnh liệt của Duẫn Ngọc, còn có nụ hôn bá đạo nóng bỏng của Thượng Quan Ngấn, hai gò má không khỏi đỏ lên. Thế nhưng ngẫu nhiên lại nhớ nhung bọn họ, Duẫn Ngọc đình công cũng thôi, Về phần. . Thượng Quan Ngấn. . . . . Có phải nàng trở nên có chút không nói lý lẽ hay không?
Nguyên nhân nhất định là lâu rồi hắn không có xuất hiện. Tuyết Nhan nghĩ đến các loại trường hợp, lại chợt phát hiện ra Phượng U Trần ngước mắt lên cười như không cười nhìn nàng, không khỏi lui về phía sau một bước. Bĩu môi, liếc mắt tới rương châu báu của hắn, phát hiện bên trong đều là vật vô cùng quý giá, vốn là của cải bình thường của thế gian. Trang sức Phượng U Trần mang đến đẹp mà không tục, mỵ mà không yêu, không thể không nói người này còn là một người vô cùng tinh mắt!
“Đúng rồi, rốt cuộc sinh thần Thái hậu có những ai đi?” . Tuyết Nhan bỗng quay đầu lại hỏi hắn, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ, dù sao, tuy rằng kiếp trước nàng là quán chủ y quán đệ nhất thiên hạ được coi trọng, cũng không có cơ hội tham gia bất cứ quốc yên nào trong cung.
“Đương nhiên là quyền quý trong kinh, văn võ bá quan, quan chức tam phẩm trở lên cùng các quý tộc thế gia đều phải cùng gia quyến tham dự, cái quy củ này từ xưa đến nay không có đổi qua, chẳng lẽ mười năm trước sư tỷ chưa bao giờ nghe nói?” Phượng U Trần mỉm cười, sâu sắc nhìn nàng một cái. Đôi mắt đen như mực, giống như sâu không thấy đáy. Vẻ mặt này chính là cười nhạo nàng hiểu biết nông cạn, Tuyết Nhan lập tức liếc xéo Phượng U Trần, bên môi ý cười thật sâu:”Không phải từ đến nay sư đệ cũng không có gia quyền ư? Vì sao phải mang ta đi tham dự, hay là ngươi muốn bị tội khi quân? Để cho ta và ngươi cùng nhau ngân chắn vào tù hay sao? .
“Lời ấy sai rồi! Chỉ là nếu như. . . . . Chủ nhân phủ Quận Vương yêu cầu Thái hậu hạ ý chỉ tứ hôn cho ta, như vậy, ta sẽ không khi quân phạm thượng”
“Ha ha, tứ hôn chính là chuyện tốt nha! Ngươi đều bao nhiêu đây tuổi rồi! Nếu đổi lại là người khác mà nói, nhi tử cũng có thể chế thành nước tương!” Tuyết Nhan đạp lên cái đuôi của hắn không buông.
“Nếu như. . . Ta không có nhớ lầm Duẫn Ngọc và Hoa Vân quận chúa cũng đã được chỉ hôn, đến nay Duẫn Ngọc vẫn đang trốn tránh, nếu có một ngày bị buộc phải lập gia đình mà Duẫn Ngọc kháng chỉ bất tuân, sư tỷ cảm thấy sẽ như thế nào?”
Phượng U Trần vươn người đứng lên, vén lên vạt áo, nghiêm mặt nói.
Tuyết Nhan nhất thời nghẹn lời, sắc mặt không khỏi ngưng trọng!
“Cho nên sư tỷ, chúng ta đều là đồng môn, ngươi giúp ta lừa gạt một lần như thế nào? Huống chi. . . Con người sống trên đời có thể khi quân vài lần? Cơ hội thật khó được như thế! Sư tỷ ngươi phải biết nắm chắc thời cơ!” Nói xong, khóe miệng Phượng U Trần mân lên cùng ánh mắt vô tình cũng hơi cong lên tạo thành độ cong hoàn mỹ, còn đâu vẻ nghiêm nghị lúc trước. Nhìn Tuyết Nhan nghe được lời này khóe miệng không ngừng run rẩy, hắn tao nhã cười nói: “Đương nhiên. . . Ta còn có chút chuyện thú vị muốn nói cho sư tỷ.”
“Chuyện gì?” Tuyết Nhan trừng mắt nhìn hắn, chung quy vẫn cảm thấy người này là hồ ly tái thế, không thể yên lòng!
Môi Phượng U Trần mân môi chút, lười nhác ngồi ở ghế, vân đạm phong khinh cười: ” Nghe nói. . . . . Lần này Duẫn Bình cũng tới để chúc thọ cho Thái hậu, hơn nữa còn mang theo hai nữ nhi cùng đi!”
“Vậy thì sao?”, Tuyết Nhan khẽ nhíu mày, làm ra bộ dáng không quan tâm, cảm giác trong lòng đặc biệt rõ ràng.
Phượng U Trần không biết mở nói gì “Khụ! Nếu sư tỷ không có quá nhiều hứng thú, ta đây cũng không nói nhiều lời!” Phượng U Trần khẽ cười một tiếng, lập tức khoan thai đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng không tập trung.
Tuyết Nhan lẳng lặng mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phượng U Trần: “Tốt! Ngươi đã không chịu nói, như vậy. . . Ta cũng không đi!”
Nghe vậy, Phượng U Trần chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía nàng, tao nhã cười nói: ” Nếu sư tỷ đã quyết định như vậy, ta cũng không miễn cưỡng sư tỷ!” Nhưng mà hắn cũng chưa hề di chuyển, căn bản không có ý muốn rời đi, hắn khom người, thở dài: ” Tiếc là sư tỷ phải bỏ qua một vở kịch hay!” .
Tên hỗn đản này, rõ ràng là dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt đây, Tuyết Nhan cắn răng tươi cười sáng lạn. Tiến lại gần, hôn nhẹ lên trên cánh tay nong nóng của Phượng U Trần, ôm lấy cánh tay hắn nói : “Phải không?”
“Chẳng lẽ thọ yến trong hoàng cung có hát hí khúc? Ta thích nhất nghe diễn. Không biết hoàng cung diễn cùng bình thường diễn có cái gì khác nhau? Vừa rồi ngươi yêu cầu ta phụ trách ngươi, vì sao không cầu ta đi chứ?” Nàng cố ý đem từ “Cầu” nói rất lớn tiếng, ẩn ý nói hắn ngay cả một chút thành ý cũng không có.
“Nếu ngươi không muốn đi. Ta tận lực cầu xin sẽ có ích lợi gì?” Phượng U Trần tiếp tục bình tĩnh uống trà, Tuyết Nhan nhịn không được ôm lấy cánh tay Phượng U Trần, hung hăng gãi mấy cái ở dưới eo hắn! Gãi chết ngươi, Gãi chết ngươi! Người nam nhân này thật sự là càng ngày càng đáng giận!
“Ha ha, sư tỷ bình tĩnh chớ nóng, hí. . . Cái kia. . . Kỳ thật. . . Duẫn Bình mang theo hai nữ nhi không vì mục đích nào khác, ngoài việc muốn có một khối ngọc bội mà thôi!” Phượng U Trần khẽ nhếch đôi môi có chút tái nhợt.
Bỗng nhiên cười khẽ, thế