Edit: Panh Hoang
Trong lòng bàn tay của Phượng U Trần cầm viên đan dược nóng rực không kém chút nào, cười nói: “Tặng cho sư tỷ.”
Tuyết Nhan nào dám dùng tay nhận lấy đan dược. Khẽ mỉm cười: “Đa tạ! Đặt ở nơi đó là được rồi!” .
Phượng U Trần đặt tỉnh thần đan lên bàn, nhất thời chung quanh cháy đen thành một mảnh, miệng Tuyết Nhan nhìn ánh mắt ôn nhu dao động của Phượng U Trần, nhịn không được nói: “Tiểu Trần Nhi. . . . . Lửa của long ngọc bội này ngươi làm sao thu vào tay?”
Phượng U Trần cười nhàn nhạt nói: “Thật ra trong lúc vô tình ta tìm được khối ngọc bội này, lúc ấy ngọc bội nằm ở bên cạnh một khối thi thể chị thiêu cháy, ta cũng không hiểu rõ là xảy ra chuyện gì. Sau lại phát hiện Hỏa Long chi ngọc vô cùng dễ dàng giết chủ, nếu như gặp phải chủ nhân không khống chế được nó, phải đốt đi. Cho nên trong năm miếng ngọc bội. Hỏa Long chi ngọc, xác thực là khối ngọc bội nguy hiểm nhất, ta cũng suýt nữa bị nó làm cho bị thương!”
Nghe vậy trong lòng Tuyết Nhan run rẩy, xem ra nàng cùng ngọc này là vô duyên! Chỉ là, lần đầu tiên trong nội tâm nàng sinh ra cảm giác khâm phục đối với Phượng U Trần, Phượng U Trần nói tiếp: “Lúc trước năm khối ngọc bội này là bảo vật do Thương Lam Quốc thu được, Xuất Vân Quốc cũng không có ghi lại, nhưng bảo điển của Thương Lam quốc có ghi chép, ngũ long chi ngọc, quả thật không tầm thường, từng khối ngọc lại có những công hiệu riêng, nhưng nghe nói cũng không phải đơn giản như vậy, dường như nó còn có tác dụng mở ra thiên mệnh.”
“Không biết Thủy Long ngọc bội có tác dụng gì?” Sau những hiểu biết của Phượng U Trần về Hỏa Long ngọc bội, Tuyết Nhan không khỏi sinh ra hừng thú nồng đậm với Thủy Long ngọc bội.
“Thủy Long ngọc bội có tác dụng tránh nước, nghe nói có khả năng làm cho nước trong sông hồ chảy không ngừng! Thật ra…
Giang Hải Trung có rất nhiều dược liệu quý hiếm, nếu như sư tỷ có Thủy Long chi ngọc, có thể rất nhiều chỗ tốt ở trong Thủy Tinh cung.” Phượng U Trần chậm rãi nói, Tuyết Nhan gật gật đầu. Bảo bối bực này nếu để cho Duẫn Bình lấy được, còn không phải nối giáo cho giặc? Như hổ thêm cánh?
Cho nên khối Thủy Long ngọc bội này, bằng bất cứ giá nào nàng cũng không thể để cho Doãn Bình lấy được!
“Tiểu Trần Nhi, khối ngọc bội này được cất giấu ở chỗ nào trong hoàng cung? Có trộm được không?” Tuyết Nhan ngước đôi mắt mê người lên, thuận miệng hỏi. Nghe thấy lời này, Phượng U Trần ngay cả mắt chưa nháy, khẽ mỉm cười, nhất thời cũng không có nhìn ra trong đôi mắt thâm thúy của hắn đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, hai tay Phượng U Trần ôm vai, dùng ngữ khí vô cùng không tập trung thẳng thắn nói : “Sư tỷ muốn trộm Thủy Long ngọc bội sao? Đây chính là tội lớn! Nếu như ta giúp ngươi mà nói, ta sẽ được chỗ tốt gì?”
Tuyết Nhan cười nói: “Bởi vì cái gì gọi là mượn gió bẻ măng, quá thời hạn không hỏi, tận dụng thời cơ, không thể lại đánh mất đi nữa! Coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, như thế nào?” Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Tuyết Nhan mặc dù chưa từng tham gia cung yến, nhưng lại biết địa hình của hoàng cung, dù sao trong cung có rất nhiều ngự y là đệ tử của Thiên hạ đệ nhất thiên hạ y quán, sinh thần Thái hậu, những chỗ khác phòng thủ lỏng lẻo, tối nay ta từ hoàng cung trộm lấy ngọc bội hẳn là không khó “
Nếu như để Duẫn Bình lấy được Thủy Long ngọc bội, sợ là nàng càng khó lấy đến tay!
“Sư tỷ xác định muốn thiếu nợ ta nhân tình?” Trong đôi mắt của Phượng U Trần hiện lên một chút ánh sáng khác thường, bên môi còn vẽ ra một nụ cười khó lường.
“Chúng ta đều là người một nhà, tính toán cái gì?” Tuyết Nhan giảo hoạt thoát khỏi chùy của hắn.
“Thời gian không còn sớm, sư tỷ có thể trang điểm rồi cùng ta ngồi xe ngựa vào hoàng cung hay không?” Phượng U Trần chớp chớp mắt nhìn ánh mắt nàng, miệng lại ôn nhu nói.
“Tốt! Đợi ta một lát!” Sau khi Tuyết Nhan rửa mặt một phen, cầm lấy quần áo Phượng U Trần đưa đến, đi vào trong phòng thay, dù sao hoàng cung chính thống lễ nghi, phục trang vô cùng rườm rà, áo váy bên trong dán chặt lấy đường cong của nàng, mà áo khoác lụa mỏng bên ngoài rộng rãi thoải mái, nàng là tùy ý lấy ra một chiếc quần lụa đỏ nhạt mặc mặc vào, ở trước gương nhất phản chiếu một thiếu nữ xinh đẹp, da trắng như tuyết, con mắt sáng ngời, quả nhiên là dễ thương vô cùng, diễm lệ động lòng người.
“Sư tỷ đừng quên đội cái này!” Chẳng biết Phượng U Trần xuất hiện ở trước cửa từ lúc nào. Hắn tự tay đưa qua một kiện đồ mỏng, Tuyết Nhan ngưng thần vừa nhìn, không ngờ là một cái khăn lụa che mặt tinh xảo đẹp đẽ.
“Che một tầng sa, Vụ Lý Khán Hoa (tìm hoa trong sương mù), ta mặc đồ này trên người, thật sự là diễm lệ, nhìn thế nào cũng giống như tiểu thiếp của Phượng Đại công tử?” Tuyết Nhan che diện sa (mạng che mặt) lên bĩu môi nói.
“Ha ha, sư tỷ thật sự là thích nói giỡn. Phượng mỗ nếu như cưới vợ, chỉ cưới một người là đủ rồi, làm sao còn cần tiểu thiếp đây?” Ánh mắt trong suốt của Phượng U Trần sáng ngời, cười cười, bỗng nhiên miệng đầy ý cười nói: “Nếu như sư tỷ không gả ra ngoài được mà nói, ta có thể nghiêng người suy xét… Cưới ngươi làm thiếp!”
Tuyết nhan cũng cúi đầu cười nói: “Sư đệ nếu như không người nào nguyện ý gả mà. Sư tỷ ta có thể suy nghĩ cho ngươi làm phu thị. Dù sao ngày sau bảy phu thị, có thêm ngươi cũng không nhiều. Thiếu ngươi cũng không ít.”
Phượng U Trần mím môi cười nói: “Như vậy, tiểu Trần Nhi đa tạ sư tỷ ưu ái!”
Trong hoàng cung, Tử Khuyết Long lâu, phồn hoa cẩm thịnh, Tuyết Nhan cũng không phải là lần đầu tiên tới hoàng cung, mười mấy năm trước nàng đã từng cùng phụ thân vào cung diện thánh, lúc trước nàng nữ giả nam trang, phụ thân sợ nàng lạc đường, vì thế còn vẽ cho nàng bản đồ hoàng cung, nhưng mà trong hậu cung dù sao cũng có tam cung lục viện, tường đỏ vây chung