“…” Nguỵ Nhất Thần không nhịn được cười, có điều không có khoa trương như trước, vừa cười vừa nói, “Hay là chúng ta đến bệnh viện, để xem bác sĩ nói thế nào.”
“Tôi không đi bệnh viện, bệnh viện trong trường trị cái gì cũng không hết, lần trước tôi bị tiêu chảy, lão Tam bị cảm viêm khí quản, hai đứa tôi vì tiết kiệm tiền nên đi bệnh viện trong trường, thành ra phải truyền dịch nhưng sau đó mới phát hiện hai chúng tôi đều truyền loại dịch giống nhau, nếu bị ngoại khoa bệnh viện trong trường vẫn có thể trị được, nên lần trước cậu bị thương tôi mới dẫn cậu đến đó. Với lại bệnh viện bên ngoài đều là quỷ hút máu, mẹ nó rất đắt, động một chút là mấy trăm, tôi đi không nổi, lát nữa tôi đi mua một ít nước hoa, không ngứa liền không sao.”
“Chưa từng nghe nói bị dị ứng thì dùng nước hoa đấy, ít nhất cũng phải uống thuốc gì đó chứ. Vả lại anh bị toàn thân, phải đi bệnh viện! Anh có thể lựa chọn tự mình đi hoặc em khiêng anh đi. Tiền anh trước đừng lo có được không, em giúp anh trả, dù sao cũng do em buộc anh dùng, là trách nhiệm của em.”
Cũng không biết là uy hiếp của Nguỵ Nhất Thần hữu dụng, hay là bản thân Cận Phi thật sự ngứa quá chịu không nổi, cũng hiểu dự tính dùng nước hoa cũng không có tác dụng gì, cuối cùng Cận Phi vẫn đi theo Nguỵ Nhất Thần lên xe buýt 14, đi bệnh viện tỉnh.
Bởi vì là buổi chiều, thời gian cũng tương đối trễ, cho nên hai người chỉ có thể khám gấp, đợi hồi lâu mới đến phiên Cận Phi khám, bác sĩ để anh thử máu, nghiệm nước tiểu rồi đưa ra một đống hóa đơn, Cận Phi định kiểm tra lại, nhưng bị Nguỵ Nhất Thần nhanh tay giựt lấy hóa đơn đi nộp tiền ngay, sau đó nói với Cận Phi, dù sao cũng đóng tiền rồi, anh không đi cũng không được, Cận Phi không có biện pháp, đành đi kiểm tra.
Chờ kết quả cả buổi, cuối cùng bác sĩ nói, cũng may, không phải đặc biệt nghiêm trọng, chỉ cần chích một mũi, rồi về theo dõi một chút liền không sao. Lúc nói câu đầu Cận Phi cũng không có phản ứng gì, thế nhưng khi nói câu cuối cùng Cận Phi liền từ từ đứng lên, run rẩy hỏi:
“Còn phải chích? Không phải uống thuốc là được rồi sao?”
“Tình huống của cậu uống thuốc căn bản không tốt, nhất định phải chích!”
Cận Phi suy nghĩ một hồi, khẽ cắn môi nói “Truyền dịch đi!”
“Truyền dịch cũng được, tôi thấy cậu là sinh viên tưởng có thể chích được nên không cho cậu truyền dịch, phải chi nhiều tiền hơn, nhưng mà truyền dịch quả thật tốt hơn một chút, nếu như cậu muốn truyền dịch, vậy tôi cho cậu một hóa đơn truyền dịch là xong rồi. Cậu chắc chứ?”
Cận Phi nắm chặt tay, “Tôi chắc!”
“Được, thuốc này hơi kích thích, cho nên không truyền nhanh được, cậu lại phòng truyền dịch tìm một chỗ khuất gió, sau đó để cho bạn học của cậu cầm hóa đơn đi lấy thuốc giúp cậu. Dị ứng sợ gặp gió, đặc biệt là loại người có thể chất giống như cậu, càng không được. Truyền hết dịch rồi đi về, tốt nhất không được mở cửa sổ.” Bác sĩ nói xong, ghi hóa đơn để Nguỵ Nhất Thần cầm đi đóng tiền lấy thuốc, Cận Phi thì đến phòng truyền dịch tìm một góc cách cửa xa nhất ngồi xuống chờ Nguỵ Nhất Thần trở về.
Một lát sau Nguỵ Nhất Thần và y tá tới, khi châm kim Nguỵ Nhất Thần cố ý nhìn chằm chằm Cận Phi, tuy Cận Phi không muốn tỏ ra sợ hãi, thế nhưng khi bắt đầu xoa thuốc tê, thân thể anh liền không tự chủ được toàn thân căng thẳng, lúc châm kim càng run run theo động tác y tá, khiến cho y tá cũng không nhịn được cười khúc khích, sau đó nói nếu như tay hoặc những cái khác đau thì gọi cô, sau đó đi mất.
Cận Phi lúc này cũng không kìm được mà đỏ mặt, không biết do dị ứng hay vừa rồi quả thực quá mất mặt, mà xấu hổ. Ban đầu Cận Phi định nhanh chóng giả bộ ngủ, kết quả mới vừa nhắm mắt lại, chợt nghe thấy Nguỵ Nhất Thần nín cười nói, “ông chủ lớn như anh mà cũng sợ chích nha!”
“Cậu mới sợ chích, cả nhà cậu đều sợ chích! Ông chủ thì sao, là ông chủ thì không thể có chuyện không thích sao? Cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tự chơi điện thoại của cậu đi, tôi khó chịu, muốn ngủ một lát.”
Nguỵ Nhất Thần biết Cận Phi khẳng định là đang bực bội, nhưng đến nỗi phải ngủ một lát, tuyệt đối là sợ mình hỏi tới đi. Mắt thấy Cận Phi muốn xù lông, Nguỵ Nhất Thần cũng không hỏi gì nữa, ngồi ở giường đối diện giường Cận Phi chơi điện thoại.
Cận Phi híp híp mắt liền thực sự ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh, trong người thật cảm thấy không còn ngứa, nhìn trên người, vẫn còn hơi hồng, nhưng mà nốt phát ban giảm đi rất nhiều, tinh thần Cận Phi cũng tốt lên, nhưng cũng ý thức được một vấn đề, mình muốn đi vệ sinh.
Quay đầu lại, thấy Nguỵ Nhất Thần đang tập trung chơi trò chơi, Cận Phi chậm chậm xoay người, cố gắng không bứt dây động rừng mà đứng lên, vừa định khom lưng mang giày của mình, một đôi tay đã xuất hiện trước mặt, cầm lấy giày và chân Cận Phi, giúp Cận Phi mang xong đôi giày.
Cận Phi mở to hai mắt nhìn Nguỵ Nhất Thần, anh không nghĩ tới Nguỵ Nhất Thần lại vì mình mang giày, chân nam sinh vừa thối, giày vừa bẩn, Cận Phi cũng nhìn ra được Nguỵ Nhất Thần có một chút khiết phích, nhưng cậu cứ thản nhiên giúp mình mang giày như vậy, rồi còn xách bình truyền dịch lên, nói, “Muốn đi vệ sinh hả, nhanh lên, em đi với anh.”
“Không cần, tự tôi cầm được, bản thân cũng không