Chờ Cận Phi kịp phản ứng, mới phát giác hướng xe taxi chạy ngược đường với trường học, vì vậy vẻ mặt mê mang hỏi Nguỵ Nhất Thần “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đến nhà của em!”
“Nhà của cậu?” Cận Phi nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là tiểu thuyết của Trịnh Tư Kỳ, tiểu công lừa tiểu thụ vào nhà sau đó cưỡng bức bắt OOXX, tóm lại những trường hợp không tốt liền nghĩ đến tình tiết đó, vì vậy theo bản năng mở cửa xe nhảy xuống.
“Anh làm cái gì vậy!” Nhận ra ý đồ của Cận Phi, Nguỵ Nhất Thần lôi Cận Phi vào trong ngực.
“Cậu muốn làm gì! Tại sao lại mang tôi đến nhà cậu! Tôi vẫn chưa đồng ý với cậu!” Cận Phi hai tay nắm chặt T-shirt của mình, phẫn nộ làm bộ dáng trai nhà lành.
“… Có phải anh xem tiểu thuyết quá nhiều hay không, bởi vì ký túc xá bây giờ khóa cửa, bác sĩ còn nói không được mở cửa sổ, mới mang anh về nhà em thôi! Chẳng lẽ anh muốn để cho lão Đại, lão Tam trời nóng như vậy còn phải đóng cửa sổ ngủ cả đêm sao!”
“Đang là tháng mười rồi, cũng không quá nóng.” Cận Phi nhìn ánh mắt của Nguỵ Nhất Thần hồi lâu, xác định không nhìn thấy dục vọng gì không nên có, mới lắp bắp nói.
Lại qua hai phút, Cận Phi bỗng nhiên lôi Nguỵ Nhất Thần lại nói, “Nhà cậu có mấy phòng? Ba mẹ cậu có ở nhà không? Nếu như họ hỏi thì nói như thế nào đây?”
“Em dẫn anh đến nhà của em, không phải nhà ba mẹ em, đầu năm nay mới vừa mua nhà, sau khi sửa xong rồi chỉ có mẹ em thỉnh thoảng đến quét dọn, vẫn không có ai ở, ba phòng nhỏ một phòng khách, hai căn phòng làm phòng ngủ một phòng làm phòng sách, hai ta mỗi người một phòng, anh hài lòng chưa?”
“Ờ.” Cận Phi cúi đầu, buồn bực nhìn chân của mình, trong đầu im lặng mắng bản thân: Trong đầu mày vừa suy nghĩ gì vậy? Lại có chút chờ mong như vậy?! Cận Phi, nếu không cách xa cậu ta ra, tao thấy mày cũng sắp xong đời rồi!
Nhà mới của Nguỵ Nhất Thần hơi xa trung tâm thành phố, nhưng nổi danh là phong cảnh đẹp, trong thành phố S giá phòng ở đây cũng coi là hạng nhất hạng nhì, lúc Cận Phi vào nhà đổi giày, đánh giá sơ qua diện tích của căn phòng, tiếp đó liền bắt đầu ở trong lòng tận tình khinh bỉ giai cấp tư sản vô lương tâm.
“Anh ngủ phòng ngủ chính hay là phòng ngủ phụ?” Nguỵ Nhất Thần ôm một cái chăn lạnh dùng cho mùa hè và một cái ga trải giường hỏi Cận Phi.
“Nằm phòng phụ đi, dù sao cũng là ở nhà của cậu.”
Nguỵ Nhất Thần gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ vậy, hơn nữa phòng ngủ phụ hướng bắc, dưới tình huống không mở cửa sổ so với phòng ngủ chính hơi lạnh hơn một chút. Nguỵ Nhất Thần mang theo Cận Phi vào phòng ngủ phụ, sau đó thuần thục trải ga trải giường và chăn lên giường, ra hiệu Cận Phi có thể nghỉ ngơi.
Nhìn bóng lưng Nguỵ Nhất Thần ra khỏi cửa, Cận Phi bỗng nhiên có chút bực tức, đã dâng tận miệng rồi còn không chịu ăn, tôi thấy căn bản cậu không có thích tôi, tôi không tin trên thế giới này có nhiều Liễu Hạ Huệ như vậy! Nếu như thật sự thích tôi, đã nóng lòng muốn sớm đè tôi lên giường OOXX!
Cận Phi tức giận xoay người, đá dép, cởi T-shirt và quần đùi, liền lên giường, vừa định đắp chăn, nhớ tới vẫn chưa khóa cửa, bèn đứng dậy, mới vừa đứng lên, đã nhìn thấy Nguỵ Nhất Thần đứng sau lưng mình, Cận Phi bị dọa sợ đến ngã ngồi trên giường.
“Cậu cậu cậu, cậu muốn làm gì?”
“Cái đó, em muốn nhìn anh ngủ một lát, không có việc gì không có việc gì.” Nguỵ Nhất Thần gãi gãi đầu, ánh mắt lơ đãng nói.
“Không có việc gì thì cút nhanh lên, đừng quấy rầy tiểu gia tôi ngủ!” Cận Phi nói liền dự định đứng lên đẩy Nguỵ Nhất Thần ra ngoài, không nghĩ tới hai tay mới vừa chạm tới ngực Nguỵ Nhất Thần, Nguỵ Nhất Thần liền ôm lấy Cận Phi, sau đó không nói lời nào hôn xuống.
Quả nhiên không phải là Liễu Hạ Huệ! Đây là câu nói đầu tiên Cận Phi nghĩ tới khi bị hôn. Câu nói thứ hai chính là,mẹ nó, ông đây lại quên phản kháng! Đến khi Cận Phi định phản kháng, Nguỵ Nhất Thần đã buông ra rồi, sau đó vẻ mặt cười ngây ngô ngoắc cái đuôi chạy đi, Cận Phi dùng sức khóa then cửa, mơ hồ nghe thấy Nguỵ Nhất Thần sung sướng nói với mình một tiếng ngủ ngon.
Nghĩ đến vẻ mặt thỏa mãn ban nãy của Nguỵ Nhất Thần, Cận Phi cười mắng một câu “Đứa ngốc”, tiếp đó cũng trở người lên giường.
Sáng sớm ngày hôm sau Cận Phi vẫn bốn giờ thức dậy như thường lệ, vừa mở mắt, nhìn bốn phía, sửng sốt thật lâu, mới phản ứng