Sự kiện Carnival qua được một tuần, thì trận đấu bóng rổ cũng chính thức bắt đầu, tuy đã trải qua một tháng huấn luyện, nhưng dù sao cũng không phải là chơi bóng rổ chuyên nghiệp, toàn bộ trận đấu bóng rổ nữ chỉ có thể dùng một câu chuẩn xác hình dung, đó là “Thế trận là bóng bầu dục, điểm số là bóng đá”, nhất là cuộc tranh tài của khoa mỹ thuật và khoa âm nhạc, có thể nói là kinh điển, trọng tài bởi vì thấy phạm luật quá nhiều nên không có cách nào thổi còi, hơn nữa hai đội thì đứng dưới rổ, đồng thời hướng trong rổ ném cũng không vào.
Nhìn mấy người đó không hề ném được bóng vào, nhưng người bị thương cũng không ít, hai tốp nữ sinh khắp người đều tản ra hơi thở nghệ thuật lưu manh, ngay từ đầu là chơi bóng, sau lại thành đánh người, cuối cùng trực tiếp biến thành quần đấu.
Vốn muốn bỏ tư cách tranh tài của hai khoa này, nhưng do lúc đầu thấy đội bóng rổ nữ rất ít, nếu ít thêm hai đội nữa thì lại không đủ người, với lại rất nhiều nam sinh đang mong chờ xem trận đấu kế tiếp của nữ thần, cho nên không có biện pháp, sau cùng dùng phương thức điểm bóng, chính là phạt rổ, nguyên tắc phân ra thắng bại là bóng ai vào rổ của bên kia trước thì thắng.
Tình hình khoa Kinh Tế hơi khá hơn một chút, thế nhưng cũng có vài vết thương, cũng may gặp vài đội biết chơi, nhưng cũng sẽ gặp đội không biết chơi, quả thực so với đánh nhau còn khó chịu hơn, mấy ngày này, tất cả đội viên đều bị thương, nhất là Trịnh Tư Kỳ, bởi vì cô cao, người khác với không tới để cướp bóng của cô, cho nên cứ trực tiếp cào cánh tay, vì vậy hai cánh tay của Trịnh Tư Kỳ đều đầy vết thương, có mấy vết thương còn chảy máu.
Nhưng mà kinh điển nhất, thì không có trận nào qua được một trận của khoa Kinh Tế và khoa Pháp Luật. Khoa Pháp Luật kỹ thuật rất tốt, còn có hai người đã từng chơi qua, vừa nhìn cục diện liền thấy không đồng đều, trận đấu cũng hết sức kịch liệt, tất cả mọi người đều ở đỉnh hưng phấn, khi thấy đối phương chuyền bóng, Trịnh Tư Kỳ một mình nhảy lên chặn bóng truyền cho La Bặc, tiếp đó La Bặc dưới tiếng hoan hô và cỗ vũ, dứt khoát chạy về phía khung bóng rổ của khoa mình.
Những người trên trận đấu “…”
Khán giả “…”
Rút cuộc phản ứng kịp trước tiên vẫn là Trịnh Tư Kỳ, cũng may mắn là bình thường La Bặc ném rổ trúng mục tiêu rất tốt nhưng lần đó phát huy thất thường, quăng ba lần cũng không vào, lúc đang chuẩn bị ném lần thứ tư bị Trịnh Tư Kỳ một mình hất ra khỏi đường biên. Lúc kết thúc trận đấu Cận Phi hỏi La Bặc, cảm giác của cô lúc quăng vào khung rổ đội mình là gì? La Bặc suy nghĩ một hồi, hết sức nghiêm túc nói, rất thoải mái, bởi vì không ai cướp của tôi, tôi còn buồn bực đây, tại sao cuối cùng người đến cướp bóng của tôi lại là Trịnh Tư Kỳ.
Cận Phi “…” Cô so với tôi còn không đáng tin hơn…
Trận đấu này chơi xong, tất cả mọi người đều mệt vô cùng, Nguỵ Nhất Thần nhân cơ hội này nói với Trịnh Tư Kỳ, ‘Chị hai, mời chúng tôi ăn kem đi’. Trịnh Tư Kỳ không nói hai lời liền móc túi tiền, thành ra Nguỵ Nhất Thần chân chó ở bên cạnh nói, đi căn tin cà thẻ là được rồi, mang tiền mặt còn phải tìm tiền lẻ, rất phiền toái. Trịnh Tư Kỳ không nghi ngờ cậu, liền đưa một cái thẻ cho Nguỵ Nhất Thần, để Nguỵ Nhất Thần đi mua kem cho mọi người.
Nguỵ Nhất Thần có tật giật mình vào căn tin, lại vừa quay đầu xác nhận mấy lần coi phía sau có ai đi theo không, mới cẩn thận nhìn sơ qua thẻ của Trịnh Tư Kỳ. Một cái thẻ được bao bên ngoài bởi sợi tổng hợp đánh bóng màu trắng, phần ảnh chụp dán một bức hình, Trịnh Tư Kỳ trong hình hơi hất cằm nhỏ, mím môi, một tay tùy ý cầm lên vài lọn tóc, tính cách tuỳ hứng mà ngông cuồng. Nguỵ Nhất Thần nhanh chóng quay đầu lại nhìn một vòng, xác nhận Trịnh Tư Kỳ chưa nhìn sang đây, mới rút cái thẻ bên trong ra, tiếp đó Nguỵ Nhất Thần liền cười sằng sặc đến long trời lở đất.
Sau đó tuy rằng Nguỵ Nhất Thần ở căn tin cố gắng tỉnh táo thật lâu, nhưng khi trở lại chỗ thi đấu, nhìn thấy Trịnh Tư Kỳ đang nghỉ ngơi ở đó, trong lòng Nguỵ Nhất Thần vẫn nhịn không được, lại bắt đầu ngồi xổm cười ha ha lên.
Trịnh Tư Kỳ lúc đầu không có phản ứng gì, cảm thấy đầu óc đứa nhỏ này chắc có vấn đề, sau đó liền thấy trong tay Nguỵ Nhất Thần cầm một cái thẻ, liền hiểu ra. Âm thầm thong thả đến bên cạnh Nguỵ Nhất Thần, nắm bả vai Nguỵ Nhất Thần đè xuống, tiếp đó nghiến giọng từ từ nói “Tiểu Ngụy tử, em cười gì vậy?”
Nguỵ Nhất Thần chợt cảm thấy bốn phía đều yên tĩnh, âm u lạnh lẽo, gió nhẹ vù vù thổi qua,