Thời gian thấm thoát trôi qua bây giờ đã đến tháng 12, một câu lạc bộ của Nguỵ Nhất Thần, câu lạc bộ cosplay lại phải bắt đầu màn công diễn mỗi năm một lần trước toàn trường.
Trước khi xã đoàn bận rộn, Đoàn Nhiên hẹn Nguỵ Nhất Thần đi ăn, nói là cảm thấy hai người do bận rộn nên đã rất lâu không gặp nhau, Nguỵ Nhất Thần ngẫm lại thấy cũng đúng, ngoài Cận Phi ra, hình như trong cuộc sống sinh viên của mình cái gì cũng không có, bèn đáp ứng, nhưng cũng nói trước là mình sẽ mang bạn theo, Đoàn Nhiên nói đúng lúc hắn cũng có một người bạn muốn giới thiệu cho Nguỵ Nhất Thần.
Lúc ăn tối, Nguỵ Nhất Thần và Cận Phi tới trước, hai người ngồi đối diện một bên cửa chính, một lát sau đã thấy bóng dáng hai người đó đi tới, Nguỵ Nhất Thần và Cận Phi song song đứng dậy, một người gọi Đoàn Nhiên, một người gọi Từ Huy. Hô xong, Nguỵ Nhất Thần mới phát hiện, đi bên cạnh Đoàn Nhiên chính là người cao to ngày đó bị Cận Phi đùa đến phát điên.
“Hoá ra tất cả mọi người đều đã quen biết nhau, thật tốt quá!” Đoàn Nhiên kéo ghế cùng Từ Huy ngồi xuống, bốn người không bao lâu đã trở nên thân thuộc.
Thì ra nhà Đoàn Nhiên và nhà Từ Huy quen biết nhau, hai người cũng biết nhau rất nhiều năm, Đoàn Nhiên từ nhỏ như một cái đuôi luôn bám dính Từ Huy. Thế nhưng Từ Huy và Nguỵ Nhất Thần từ trước đến giờ vẫn chưa gặp nhau. Đoàn Nhiên ghi danh dự thi khoa vật lý ở đại học S, cũng do cha mẹ Từ Huy đề cử, nói là còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Từ Huy cũng thích chơi bóng rổ, Đoàn Nhiên nghĩ nhất định Từ Huy và Nguỵ Nhất Thần có thể chơi cùng nhau, nên liền hẹn ra đây, không nghĩ tới Nguỵ Nhất Thần mang Cận Phi đến lại vừa vặn cùng Từ Huy đã sớm quen biết nhau, chính vì vậy bốn người đã tự động xưng anh em còn kề vai sát cánh với nhau, bởi Đoàn Nhiên thích du ngoạn khắp nơi, cho nên bọn họ còn hẹn sẵn tìm thời gian cùng đi ra ngoài du lịch.
Khi đến cuối năm rất nhiều cửa hàng đều khuyến mãi, tiệm bán xe hơi cũng vậy, do đó nhu cầu mua xe rất nhiều. Nhiều người cũng muốn đến lúc này tiêu xài, cho nên Cận Phi sau bữa cơm kia liền toàn tâm toàn ý đầu tư vào sự nghiệp bảo hiểm, trên cơ bản không có thời gian quan tâm Nguỵ Nhất Thần đang làm gì. Bản thân Nguỵ Nhất Thần cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, Nguỵ Nhất Thần lần đầu tiên tiếp xúc cos, có quá nhiều thứ không hiểu, đến nỗi không biết bản thân phải cos ai, chọn được vài nhân vật nhưng đám người trưởng câu lạc bộ không đồng ý. Thực ra Nguỵ Nhất Thần muốn cos nhất chính là Poison Earl Cain*, nhưng xã trưởng nói Nguỵ Nhất Thần vốn đã đủ đẹp trai, mặc quần áo của Cain vào, những người khác sẽ không còn chỗ đứng, cho nên Nguỵ Nhất Thần đành chọn một tạo hình samurai trong trò chơi, quần áo không có gì xuất sắc, nhưng tóc trắng cùng thanh kiếm sáng bóng khiến Nguỵ Nhất Thần cảm thấy rất hài lòng.
Đến khi hai người chạm mặt nhau, đã là một tuần sau đó. Vào thứ sáu, Nguỵ Nhất Thần thừa dịp Cận Phi không trở về túc xá, giả vờ nghe điện thoại, đi ra sân thượng, đợi đến lúc Cận Phi trở về, mới kéo Cận Phi kéo đến sân thượng, hỏi anh có chịu theo cậu đi mua vải hay không.
“Cậu mua vải làm gì? Bao nhiêu năm nay chưa từng nghe có ai nói đến mua vải.”
“Cosplay phải tự làm quần áo, chúng em thống nhất tự may, nhân vật cũng đã xác định, nhưng mà vải phải tự mình đi mua, em hỏi được vài chỗ, anh theo em đi đi.” Ngụy cún cún bắt đầu lắc lắc đuôi với Cận Phi.
“Tôi không đi, không có thời gian, ngày mai tôi còn phải đi đến mấy cửa hàng 4S nữa.”
“Nhưng chúng ta đã một tuần không gặp rồi. Mỗi ngày không phải anh về muộn, thì cũng là em về muộn.”
“Vậy thì sao?”
“Anh không cảm thấy không bình thường hả? Chúng ta như vậy có giống đang yêu đương đâu!”
“Yêu cái đầu mẹ cậu! Ai yêu đương với cậu! Cậu tối hôm qua lại chưa tỉnh ngủ hả!”
“Không yêu đương sao anh có thể đồng ý để em hôn anh?!” Mặt Nguỵ Nhất Thần như không thể tin được, cậu cho rằng ngày đó Cận Phi thật ra là trá hình đáp ứng cậu rồi.
“… Não tôi bị nước vào, thoả thuận ấy không tính, tôi phải về ngủ.” Nói xong Cận Phi liền đi về phòng, nhưng mới bước được một chân, đã bị Nguỵ Nhất Thần nắm lại kéo vào ngực, ôm chặt.
“Cậu muốn làm gì!” Tiếng Cận Phi từ trong ngực của Nguỵ Nhất Thần truyền ra, giọng nói nho nhỏ rầu rĩ, Nguỵ Nhất Thần nghe thấy một trận ngứa ngáy, dứt khoát kéo người lên hôn sâu.
“Mẹ nó, tiểu tử này kỹ thuật càng ngày càng thành thục!” Trong đầu Cận Phi thầm mặc niệm.
Hôn đủ rồi, Nguỵ Nhất Thần rời khỏi môi Cận Phi, nhưng vẫn không buông tay, chết sống ôm Cận Phi, khàn khàn nói “Cận Phi, em van anh, đừng dày vò em nữa, em thực sự không chịu nổi, em thấy em thực muốn phát điên rồi!”
Cận Phi vốn muốn cho Nguỵ Nhất Thần một cước, nhưng khi nghe thấy thanh âm đáng thương của Nguỵ