“Nội dung hợp đồng đã thảo luận hết trong hôm nay rồi, chỉ còn đợi kí kết thôi.
Tôi sẽ ủy quyền cho cậu đứng ra kí tên.
Tôi có một vài chuyện phải về nước gấp.
Ngày mai cậu giúp tôi đàm phán lần cuối cùng Charles.
Nếu không được thì cứ trực tiếp hủy đi.”
“Anh, có chuyện gì vậy ? Không phải hợp đồng này anh đã lên kế hoạch lâu lắm rồi sao ? Sao lại nói hủy là hủy được ?”
“Cứ quyết định vậy đi, tôi cúp máy đây.” Sở Bách Nhiên đưa tay nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa.
Anh tựa đầu vào thành ghế, cởi mắt kính ra, khẽ xoa bóp mi tâm.
Tại sao thái độ của Diệp Châu Anh lại thay đổi hoàn toàn như vậy ? Ngẫm nghĩ mãi anh cũng chẳng nhớ ra nổi mình đã làm chuyện gì quá đáng với cô trong mấy ngày qua.
Sở Bách Nhiên đưa tay rút chiếc hộp trong túi quần ra.
Mở ra ngắm nhìn.
Đó là một sợi dây chuyện cao cấp, mặt dây chuyền được đính một viên đá quý nho nhỏ màu đỏ thẫm.
Vừa trông thấy sợi dây chuyền này, anh liền nghĩ ngay đến lúc nó nằm trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Cũng tốt, sớm đem quà về cho cô.
Dỗ dành cô gái nhỏ vui vẻ trở lại.
Đang thất thần ngắm nhìn sợi dây chuyền, điện thoại lại reo lên.
“Alo, làm sao đấy ? Đã đi lấy tài liệu giúp anh chưa ?”
“Em vừa lấy xong rồi, mà hình như em vừa phá hỏng chuyện tốt của anh đấy ?” Sở Hi Văn cười cười nói.
“Có chuyện gì ?” Vừa nghe thấy em gái mình nói vậy, Sở Bách Nhiên đột nhiên lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó.
“Ban nãy đến nhà anh, lúc em về có gặp cô bé hàng xóm sống chung tầng với anh.
Cô ấy nhìn em chằm chằm, sau đó hỏi em là ai.
Tính trẻ con của em gái anh bỗng dưng bộc phát, thấy cô bé có vẻ trêu sẽ vui, em liền nói với cô ấy, bảo em là bạn gái của anh.
Thế là cô bé ngẩn hết cả người.
Trông có vẻ sửng sốt lắm.
Hì hì, không phải là anh trâu già gặm cỏ non, cô bé đó trùng hợp lại là bạn gái của anh đó chứ ?”
Sở Bách Nhiên nghe em gái mình luyên thuyên một hồi, đầu càng nhức nhối hơn.
“Hi Văn, đã 31 tuổi rồi, sao em còn làm những chuyện ngu xuẩn như vậy chứ ?”
Sở Hi Văn nghe thấy anh trai mình mắng, liền rụt vai lè lè lưỡi.
“Chậc, thực sự trùng hợp như vậy rồi sao? Thấy cô bé đó trẻ quá, nên em không nghĩ tới.
Là lỗi của anh thôi, giấu cô bạn gái nhỏ như vậy kế bên nhà mà lại không nói cho ai biết.
Em làm sao biết được chứ.”
“Thôi được rồi, anh biết rồi.
Đừng để anh gọi cho Dương Hàm, kêu cậu ấy quản em chặt một chút.
Không được có lần sau đâu.
Anh cúp máy đây.”
“Vâng vâng, em xin lỗi.
Nếu cô bé đó giận, anh cứ đưa số cô bé đó cho em.
Em xin lỗi giúp anh.”
“Được rồi, anh cúp đây.” Rốt cục cũng biết nguyên nhân vì sao cô lạnh nhạt với anh, Sở Bách Nhiên cũng thấy nhẹ nhõm một phần.
Tuy nhiên, nghĩ tới tâm