Sở Bách Nhiên về đến nhà là đã 9 giờ sáng.
Biết cô không còn ở nhà nhưng vẫn cố chấp bấm chuông thử.
Thấy không có ai ra mở cửa, anh thở dài một hơi.
Cầm điện thoại lên nhắn tin cho Diệp Châu Anh.
“Châu Anh, tôi về nước rồi.
Tôi nhớ em bảo tối nay em bận.
Vậy tối mai mình gặp nhau nhé.
Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Giữa trưa, Diệp Châu Anh thấy tin nhắn Sở Bách Nhiên gửi tới.
Cô hơi ngạc nhiên, không phải anh bảo chiều nay mới về sao.
Có chuyện muốn nói với cô ? Không lẽ anh biết việc cô đã gặp bạn gái của anh rồi ? Diệp Châu Anh hờ hững tắt điện thoại đi, không trả lời anh.
Hiện tại cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp anh.
Hai hôm nay Sở Tu Kiệt lại liên tục làm phiền khiến cô cũng chả nghĩ được gì.
-----------
Lại kết thúc một ngày làm việc, hôm nay cô đã nói là sẽ đến nhà thăm Lâm Nhã.
Vì thế nhanh chóng dọn dẹp, xuống hầm lấy xe rồi đánh lái đến nhà Sở Tu Kiệt.
Trên đường đi, Diệp Châu Anh ghé ngang tiệm trái cây sạch, lựa một ít trái cây tươi cho Lâm Nhã.
Cuối cùng cũng đến, đây là tòa biệt thự nằm trong khu sầm uất của thành phố Hải Ninh.
Diện tích không hề nhỏ, chỉ cần nhìn thấy mảnh sân vườn kia đã đủ hiểu gia cảnh của chủ nhân của nó giàu có tới mức nào.
Diệp Châu Anh chưa từng vì thế mà tự ti vì xuất thân của mình.
Tuy ba mẹ cô mất sớm, hiện tại cũng không giàu có như gia đình Sở Tu Kiệt.
Nhưng lúc còn sống, ba mẹ cô vẫn nằm trong tầng lớp tri thức, cũng sở hữu một công ty lớn khá phát triển và có khối tài sản không hề nhỏ.
Nếu ba mẹ cô không gặp tai nạn, có lẽ bây giờ Diệp Châu Anh cũng đã có thể sống trong căn nhà như thế này.
Không nói chi xa, căn nhà nằm ngay trung tâm hiện tại cô đang ở cũng là do ba mẹ để lại, với mức kinh tế thời đó, mua được căn nhà như vậy không phải là tầm thường.
Ngoài ra, số gia sản ba mẹ để lại cho Diệp Châu Anh, cô dùng để tiếp tục con đường học tập và sinh hoạt thì sử dụng tới giờ cũng chưa thâm hụt bao nhiêu.
Diệp Châu Anh lái xe vào sân nhà, được chị người làm quen thuộc dẫn vào nhà.
Diệp Châu Anh đã tới căn biệt thự này rất nhiều lần trong lúc còn qua lại với Sở Tu Kiệt, Lâm Nhã rất yêu thương cô.
Xem cô như con gái ruột.
Ở Lâm Nhã khiến cô cảm nhận được tình yêu thương của một người mẹ, vì thế cô vẫn luôn rất tôn trọng bà.
Còn về phần ba của Sở Tu Kiệt, cô cũng không có mấy dịp được gặp ông ấy do đa số thời gian ông ấy đều ở công ty.
Vì vậy, cô cũng thường xuyên sang thăm Lâm Nhã để bà đỡ buồn.
“Tiểu Diệp đến rồi sao ? Đã lâu lắm rồi con không đến thăm dì đó.
Mau mau lại đây ngồi.”
“Dạ, con chào dì.
Con mới tới ạ.”
Diệp Châu Anh vừa nghe thấy giọng nói của Lâm Nhã, đột nhiên lại cảm thấy có chút áy náy.
Trước đó cô đã tính có thời gian sẽ đến thăm Lâm Nhã, nhưng rốt cục lại quên mất.
Cô ngồi xuống ghế sofa, đưa túi trái cây cho người làm rồi quay sang nhìn Lâm Nhã cười áy náy.
“Dì à, con xin lỗi.
Tới hôm nay mới tới thăm dì.”
“Tiểu