Diệp Châu Anh ngẩng lên nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ở nhà, bà không trang điểm gì nhiều, nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng cùng phúc hậu.
Giọng nói của bà vẫn luôn dịu dàng như vậy.
“Vâng, con cảm ơn dì đã hiểu cho con.” Cô hơi cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhã.
Lâm Nhã liền đưa tay ra nâng mặt cô lên.
“Có gì mà phải cảm ơn chứ.
Chuyện tình yêu không thể cưỡng cầu được, con không cần phải thấy áy náy.
Đã ăn gì chưa ? Hôm nay dì nấu rất nhiều món ngon cho con.
Chúng ta đi ăn cơm thôi.
Ba của Tu Kiệt suốt ngày cứ trốn ở công ty, gặp mấy ngày nay Tu Kiệt nó đến công ty bữa đực bữa cái nên ngày nào ông ấy cũng phải làm việc đến tối muộn mới về nhà.
Chúng ta cứ ăn cơm trước nhé.”
“Vâng ạ.” Diệp Châu Anh gật gật đầu, đứng lên đi theo bà.
------------
Tại phòng ăn.
Lúc này, người làm mới kêu Sở Tu Kiệt xuống ăn cơm.
Anh còn đang khó hiểu, sao vẫn chưa ai báo với anh là Diệp Châu Anh đã tới ? Không lẽ cô lại thay đổi giữa chừng, quyết định không đến nữa ? Đang nghĩ ngợi, thì vào đến phòng ăn, anh đã thấy Diệp Châu Anh đang ngồi cùng mẹ anh trò chuyện, đợi anh xuống ăn.
Sở Tu Kiệt liền ngẩn người ra nhìn cô.
Đã hơn nửa tháng nay anh chưa nhìn thấy cô.
Muốn hẹn gặp thì cô lại luôn từ chối.
Nhìn người con gái đó, trái tim Sở Tu Kiệt lại càng thêm nhói đau.
Cô vẫn như thế, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn rất tự nhiên ngồi trò chuyện cùng mẹ anh, nhưng cô đã không còn thuộc về anh nữa rồi.
Thấy Sở Tu Kiệt đứng ngẩn người ra nhìn Diệp Châu Anh trước cửa phòng bếp, Lâm Nhã thở dài lắc lắc đầu.
Thằng con ngu ngốc, lúc có thì không biết trân trọng.
Bây giờ lại bày ra cái bộ dạng kia, thật đúng là không có tiền đồ.
Chuyện còn lại để con tự giải quyết, mẹ cũng đã cố hết sức rồi.
“Tu Kiệt, mau ngồi vào bàn ăn đi.
Con đứng ngẩn người ra đấy làm gì ? Chỉ đợi mỗi con thôi đó.”
Nghe tiếng Lâm Nhã gọi, Sở Tu Kiệt mới hoàn hồn, anh cất bước lại bàn ăn, ngồi đối diện với Diệp Châu Anh.
Khẽ cười nhìn cô.
“Lâu rồi mới được gặp em, em vẫn ổn chứ ?”
“Tôi ổn.” Diệp Châu Anh cúi mặt xuống nhìn bát cơm, không muốn đối mặt cùng Sở Tu Kiệt.
Cô thực sự không muốn gặp lại người đàn ông này nữa.
Thấy cô như vậy, Sở Tu Kiệt cũng không nói gì thêm nữa.
Anh cũng không muốn trước mặt mẹ mình làm khó cô.
Để một lát nữa vậy.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Nhã chạy đi lấy quà bà mua tặng cho Diệp Châu Anh.
Diệp Châu Anh cảm ơn bà rồi xin phép ra về.
Vừa ra khỏi cửa, tay cô đột nhiên lại bị một bàn tay to lớn nắm kéo lại.
Quay đầu lại thì thấy Sở Tu Kiệt đang nhìn cô chăm chú.
“Chúng ta nói chuyện một chút nhé ?” Sở Tu Kiệt nhẹ nhàng hỏi cô.
Diệp Châu Anh thấy anh như vậy, cô thở hắt ra.
Có lẽ phải nói chuyện cho rõ ràng một lần.
Không nên khiến Sở Tu Kiệt cứ mãi đuổi theo cô như vậy.
Diệp Châu Anh gật gật