Sở Bách Nhiên lên phòng, mở vài cúc áo, anh ngồi dựa trên ghế suy ngẫm.
Chia tay rồi sao ? Vậy có phải là anh có cơ hội rồi không ?
Anh gặp Diệp Châu Anh lần đầu vào ba năm trước.
Lần đó, công ty anh đang trong giai đoạn phát triển mở rộng sang các tỉnh thành trong nước.
Lượng công việc thực sự quá tải, anh làm việc không ngừng nghỉ từ sáng đến tối.
Do không ăn uống đầy đủ, bệnh dạ dày của anh đột nhiên trở nặng, vì không muốn làm phiền mọi người.
Anh liền tự mình đứng dậy, tính đến tiệm thuốc gần công ty mua vài liều thuốc.
Nhưng vừa mới ra khỏi công ty, đột nhiên bụng anh đau quặn thắt, trán rỉ đầy mồ hôi.
Anh hơi choáng váng ngã khuỵu gối xuống đất.
Lúc đó, một cô gái nhỏ với mái tóc xoăn dài được buộc gọn gàng, gương mặt tinh xảo đầy lo lắng chạy đến đỡ anh dậy.
“Chú gì ơi, chú có sao không ạ ?” Anh nương theo bàn tay nhỏ trắng đang đỡ anh, nhìn về phía cô.
Anh vừa ngước mặt lên, Diệp Châu Anh liền hơi sửng sốt.
Người đàn ông này cũng quá đẹp trai rồi đi, gương mặt góc cạnh nam tính, cặp mày dày đậm, mắt sáng hơi chếch lên khiến anh trông hơi lạnh lùng.
Môi mỏng đang mím lại vì đau.
Tóc anh buông xõa xuống trước trán, che đi một phần đôi mắt của anh.
“Tôi vẫn ổn.
Cảm ơn.” Nói rồi anh đứng thẳng người dậy.
Diệp Châu Anh nhìn sắc mặt tái nhợt cùng một cánh tay đang ôm bụng của anh.
Cô gái nhỏ khẽ chau mày, rút điện thoại ra huơ huơ trước mặt anh.
“Chú, tôi gọi taxi giúp chú nhé.
Có phải chú muốn tới bệnh viện không ? Tôi thấy sắc mặt chú rất không ổn.” Anh nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình đúng thật là không ổn rồi.
Bụng thì đau quặn thắt, nhưng lại bị cô gái nhỏ này chọc tới tức cười.
Một tiếng chú, hai tiếng chú.
Anh già tới vậy sao, dù sao anh cảm thấy với nhan sắc của anh thì cũng chưa từng có cô gái nào nhỏ tuổi hơn anh gọi anh là chú cả.
“ Tôi già lắm sao ? Cũng chỉ mới 34 thôi.
Cô nhóc, em có thể đừng gọi chú nữa được không ?” Diệp Châu Anh giật giật khóe miệng.
Cái ông chú này, lớn hơn cô tận 11 tuổi.
Không gọi chú thì gọi là gì.
Đau đến nỗi cả gương mặt xám xịt lại rồi mà vẫn còn quan tâm đ ến vấn đề này sao.
“Được rồi chú, chú đừng nói nhiều như vậy nữa.
Để tôi gọi taxi cho chú nhé.” Nói rồi cô quay sang bấm số gọi taxi.
Sở Bách Nhiên tính cản cô lại, anh chỉ định đi mua vài liều thuốc uống thôi.
Nhưng nhìn thấy cô nhóc này nhiệt tình như vậy, không hiểu sao anh lại không nỡ cản.
Bàn tay vừa giơ lên định ngăn lại của anh bỗng hạ xuống.
Anh chăm chú nhìn cô một lúc rồi quay đầu đi, im lặng đứng đợi xe cùng cô.
Thấy xe vừa tới, cô liền bảo Sở Bách Nhiên lên xe ngồi.
Rồi cô quay sang nói với tài xế chở anh đến bệnh viện gần nhất, trả tiền taxi xong liền quay đầu đi mất.
Sở Bách Nhiên vừa vào xe, quay qua thì cô nhóc đã chạy mất.
Anh hơi thất thần, còn chưa biết tên của cô nhóc.
Cả quãng đường từ công ty đến bệnh viện, bụng của Sở Bách Nhiên càng ngày càng đau dữ dội hơn, anh cũng không còn tâm trí nhớ tới cô nhóc con nào đó nữa.
Sau khi đến bệnh viện, anh được chẩn đoán là loét dạ dày cấp tính