Diệp Châu Anh sau khi nhìn kỹ từng loại thuốc, lúc này mới quay sang nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
“A! Là chú sao ? Vậy mà hôm qua chú còn bảo là chú ổn sao ? Đây là thuốc của chú nè, để tôi hướng dẫn chú uống thuốc nhé.” Nói rồi Diệp Châu Anh cầm lấy khay thuốc đặt xuống chiếc bàn kế bên giường của anh.
“Cô nhóc, em làm gì ở đây ?” Biết rõ rồi còn hỏi, nhưng anh muốn nghe cô nhóc này nói chuyện.
“À, tôi hiện là thực tập sinh tại bệnh viện này.
Đang đi theo chị Ân Dược sĩ phát thuốc cho bệnh nhân.
Một lát nữa chị Ân sẽ vào hướng dẫn cụ thể hơn cho anh.” Sở Bách Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.
“Ừm.
Mà này, em cho tôi số tài khoản, tôi chuyển trả lại cho em tiền taxi nhé ?” Sở Bách Nhiên vừa nói vừa cầm điện thoại lên đợi Diệp Châu Anh.
Diệp Châu Anh nghiêng đầu nhìn anh, đối với cô, chuyện hôm qua đổi lại là người khác cô cũng sẽ làm như vậy, tiền bạc không quan trọng.
Tuy nhiên, cô là người không thích mắc nợ ai, qua quan sát, cô nghĩ người đàn ông này cũng giống như cô.
Nhìn anh ở trong phòng VIP, cô biết anh cũng thuộc dạng người có tiền.
Liền không dây dưa, lên tiếng đọc số tài khoản cho anh.
Giọng nói của cô rất dễ nghe, chỉ là đọc một dòng số tài khoản khô khan thôi cũng khiến anh nghe tới ngẩn cả người.
Sau khi đọc thông tin cho anh xong, Diệp Châu Anh nhìn bảng tên trên sổ thuốc, đối chiếu với thông tin tại giường bệnh.
Khi thấy đã đúng thông tin, cô liền nói.
“ Chú Sở đúng không ạ ? Bây giờ tôi hướng dẫn chú cách uống thuốc nhé ?”
Lại chú nữa rồi.
Cô nhóc này làm anh thực sự rất hoài nghi về nhan sắc của mình.
Mặc dù biết mình là người đàn ông đã 34 tuổi, nhưng tự nhận thấy nhan sắc bên ngoài của anh cũng không già đến nỗi khiến cô vẫn cứ luôn miệng gọi anh là chú.
Anh cũng không sửa lời cô nữa, chỉ cười nhẹ rồi gật đầu đáp.
“ Được, em nói đi.”
Lúc Diệp Châu Anh đang nói, thì chị Ân cũng vừa từ ngoài chạy vào.
“Xin lỗi anh, tôi vừa rồi có chút việc.
Em ấy đã hướng dẫn anh sử dụng thuốc chưa, để tôi nói thêm một số thông tin cho anh nhé.
Tiểu Diệp, em về khoa nói mọi người hướng dẫn em tiếp đi.
Có chị ở đây là được rồi.” Diệp Châu Anh nghe thấy vậy, liền vâng dạ rồi chạy về khoa.
Sở Bách Nhiên dõi theo bóng lưng cô.
---------------
Anh nằm viện 1 tuần, cô nhóc cũng sẽ thỉnh thoảng theo các anh chị vào phòng đưa thuốc cho anh, cùng anh trò chuyện đôi ba câu.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy trò chuyện cùng một người cũng có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ thoải mái tới như vậy.
Sau khi xuất viện, anh lúc nào cũng nhớ đến cô.
Không thể tập trung làm việc được.
Anh không ngờ chỉ là một cô nhóc lại khiến anh không thể quên như thế.
Vì vậy, anh quyết định lên kế hoạch để theo đuổi cô.
Không ngờ kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, anh đã gặp lại cô lần nữa.
Nhưng là trong tình huống anh không thể ngờ tới nhất.
Cô xuất hiện tại bữa tiệc gia đình của anh, với vai trò là bạn gái của em họ anh - Sở Tu Kiệt.
Gia