Cái quỷ gì vậy?
“Hả?” Úc Dạ Bạc đần thộn mặt.
Người đàn ông nhướng mày với cậu, búng tay cái tách, bàn tay như có ma thuật biến ra một cái chìa khóa xe thể thao lắc lắc: “Em không thích sao?”
Úc Dạ Bạc lại liếc mắt nhìn chiếc xe trước mặt.
Siêu xe Bugatti màu xanh đen, đường nét thân xe mượt mà ngầu đét, đèn phía sau xe hình ngọn lửa + ánh sáng oled cùng thiết kế tay lái kiểu máy bay rất mới mẻ, tràn ngập cảm giác công nghệ trong tương lai, giống như một chiếc phi thuyền nhỏ của phim khoa học viễn tưởng.
Từ thân xe cho đến lốp xe đều 200% phù hợp với sở thích của Úc trạch nam.
Không thích sao? Không thích mới là lạ!
Hai mắt Úc Dạ Bạc phát sáng.
Tần Hoài Chu cười ném chìa khóa qua cho cậu, cũng mặc kệ việc đang đứng giữa đường mà ôm eo rồi hôn lên trán cậu: “Đi thôi.”
Úc Dạ Bạc ngồi lên vị trí ghế lái xoa tay mong chờ, đợi Tần Hoài Chu thắt dây an toàn xong cậu lập tức đạp chân ga.
Trải nghiệm niềm vui lái siêu xe khiến cậu sung sướng muốn bay lên trời, cảm xúc không vui trong lòng đều tan biến. Suốt cả đoạn đường phóng nhanh không bị cản trở cùng biết bao người qua đường ngoái đầu nhìn, tỉ lệ quay đầu đạt level max.
Úc Dạ Bạc vô cùng sung sướng get cool ngầu.
Nhưng thật ra cậu chẳng có bao nhiêu hứng thú với kịch bản vả mặt tiếp theo.
Mấy chuyện nhảm nhí này cậu đều biết tỏng. Cũng giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp, đệ tử ăn hại nào đó của một đại dòng họ lớn bị chịu đủ loại xa lánh khinh nhục, thậm chí là bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng vai chính mà, tất nhiên là hắn có bàn tay vàng, cho nên sau khi trải qua đủ loại gian khổ thì cuối cùng hắn cũng trở thành một đại hiệp vang danh thiên hạ, sau khi trở về nhận được sự chú ý và theo đuổi của vô số người.
Mà lúc này những kẻ từng bắt nạt nhân vật chính sẽ đi ra lấy lòng cầu xin tha thứ, tiện thể ôm luôn cái đùi vàng.
Cũng chính là cái kiểu trước kia các người khinh thường ta, bây giờ các ngươi trèo cao không nổi.
Đặt ở hiện đại, chỉ riêng việc Úc Dạ Bạc vừa thuê máy bay vừa lái siêu xe, lại còn khoác trên mình bộ đồ xa xỉ đã cực kỳ có dáng vẻ “nhà giàu mới nổi về quê”, đủ để cho mấy người nhà họ Ngô lau mắt ngóng nhìn.
Nhưng với tính cách của Úc Dạ Bạc, cậu cũng không có bao nhiêu hứng thú với loại chuyện này, cũng không muốn bị những kẻ từng ghét mình lấy lòng, cậu chỉ muốn nhanh chóng làm xong việc rồi chuồn lẹ.
Làm sao mà Tần Hoài Chu có thể không hiểu cậu được?
Trước khi hai người đến, Úc Dạ Bạc đã liên lạc với người bố ruột Ngô Diễm nhưng không liên lạc được. Chẳng qua nghĩ tới việc dù sao người nhà họ Ngô cũng cần mặt mũi, cho dù trong lòng có ghét cậu đến cỡ nào thì bề ngoài vẫn phải giả vờ rộng lượng tốt bụng đón tiếp, thế là cậu dứt khoát lái xe đi thẳng tới luôn.
Hơn nữa bọn cậu cũng chỉ đến đây điều tra chút truyện, cũng không tính toán dừng lại lâu.
Nhưng chờ đến khi hai người đến nhà họ Ngô thì tình huống trước mặt lại có chút nằm ngoài dự liệu.
Biệt thự độc lập của nhà họ Ngô là loại kiến trúc kiểu Âu cổ xưa, chiếm diện tích rất lớn, trước cửa có một khu vườn rộng, bên cạnh còn có một cái hồ nhân tạo.
Úc Dạ Bạc nhớ rõ trước kia sẽ có bảo vệ canh gác ngoài cổng lớn, không có hẹn trước là không thể vào, vậy mà bây giờ cổng lớn lại mở toang, trước cửa còn có mấy chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu.
Vừa vào biệt thự đã thấy có một đám người mặc vest, từng người đều cầm trên tay một cuốn sổ nhỏ ghi chép gì đó.
Úc Dạ Bạc nghi hoặc khó hiểu, quan sát một lúc mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Thế mà nhà họ Ngô lại phá sản.
Như Úc nữ sĩ từng nói, mấy năm gần đây công ty nhà họ Ngô xuống dốc, một mặt là bởi vì ngành công nghiệp suy thoái, mặt khác là do mấy đứa con không nên thân, chỉ biết ăn chơi cờ bạc.
Thẳng cho đến khi bọn họ phá sản hoàn toàn vào tháng trước, bây giờ phải bán nhà giá thấp để bù đắp các khoản nợ ngân hàng.
Bán nhà trả nợ, đây là người của công ty bất động sản.
Úc Dạ Bạc thật sự không ngờ mình vừa mới về, còn chưa kịp điều tra cái gì đã xảy ra chuyện như thế này.
Ngay lúc cậu đang cân nhắc phải làm thế nào thì đã có một người đàn ông mặc vest đi về phía cậu, lẽ phép cung kính hỏi: “Xin chào, anh là ngài Tần đúng không ạ.”
Tần Hoài Chu lui về phía sau nửa bước nhìn Úc Dạ Bạc: “Đây là ông chủ của tôi.”
Ông chủ Úc:?
Người đàn ông mặc vest lại quay qua nhìn Úc Dạ Bạc, cung kính nói: “Xin chào ông chủ Úc, đồ đạc trong phòng đều đã được kiểm kê xong. Mời cậu xem qua, nếu như không có vấn đề thì mời cậu ký tên vào chỗ này, tất cả thủ tục bàn giao nhà ở đã được hoàn tất.”
Lúc này Úc Dạ Bạc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Tần Hoài Chu, anh mua căn nhà này hả?”
“Mua.”
Đúng vậy, Tần Hoài Chu biết Úc Dạ Bạc không muốn gặp đám người đáng ghét kia nên dứt khoát đuổi thẳng cổ mấy người này ra ngoài.
“…Hết bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm, chỉ có mấy chục triệu thôi.”
Úc Dạ Bạc: “…!”
“Tần tổng bá đạo” vốn tưởng rằng chiêu học từ tiểu thuyết ngôn tình này có thể khiến “cậu vợ nhỏ đáng yêu” Úc Dạ Bạc vô cùng cảm động, nhưng anh lại quên con hàng này vốn là một đứa mê tiền, nghe xong chỉ biết đau lòng khóc ròng trong tim.
Với số tiền đó thì có thể mua được bao nhiêu mô hình handmade?
Không sai, phản ứng đầu tiên của Úc Dạ Bạc là xót tiền!
Lúc trước Tần Hoài Chu chi tiền để cậu ăn mặc chơi ngủ thì cậu không tính. Bởi nhiệm vụ nuôi dưỡng là do họ cùng nhau vượt qua, hiển nhiên cũng coi như là cùng nhau kiếm được, cho nên trước giờ Úc Dạ Bạc chưa từng cảm thấy ngượng ngùng khi xài tiền của Tần Hoài Chu.
Hừ, vốn dĩ là tại con app bất công, dựa vào cái gì cậu cũng bán sống bán chết lấy điểm cấp S mà nó chỉ thưởng cho có hai trăm nghìn tệ, còn Tần Hoài Chu chỉ tiện tay trải qua một cái nhiệm vụ nuôi dưỡng lại được mấy chục triệu tệ?
Hơn nữa lần nào làm nhiệm vụ nuôi dưỡng thì người ăn hành nhiều nhất cũng là cậu!
Cho dù Tần Hoài Chu lấy tiền kiếm thêm tiền, số tiền gốc bỏ ra đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi Úc Dạ Bạc vừa nghĩ đến việc bỏ ra mấy chục triệu để mua căn biệt thự ở chỗ chim không thèm ỉa này vẫn vô cùng đau lòng!
Người đàn ông mặc vest dẫn hai người vào phòng khách.
Úc Dạ Bạc nhìn thấy ông bố ruột Ngô Diễm của mình.
Mấy năm không gặp, ông ta nào còn chút dáng vẻ đẹp trai lai láng của quân Sở Khanh, không chỉ trung niên phát phì mà trên đầu cũng hói gần hết, vẻ mặt nghèo túng uể oải. Bà Ngô ngồi bên cạnh ông ta cũng không khá khẩm là bao, đã không còn dáng vẻ ăn mặc giàu sang lúc trước, cũng mất luôn sự ưu nhã cao quý.
Vẻ mặt bà ta đầy căm hận trừng mắt nhìn ông chồng chòng chọc, mắng một câu: “Phế vật, tôi mắt mù rồi mới gả cho ông!”
“Không chỉ không giữ được trang sức của tôi mà nhà ở cũng không giữ được! Ông trả của hồi môn cho tôi!”
“Tôi nói cho ông biết, bà đây muốn ly hôn. Ông đừng tưởng tôi sẽ cùng ông trả nợ, hai ta còn chưa xong việc với nhau đâu!”
“Trách tôi? Ha ha, Bạch Giai Liên bà còn không biết xấu hổ nói những lời này? Còn không phải do bà nuôi ra đám ăn cây táo rào cây sung, khiến cục diện trở nên rối như tơ vò sao?” Ngô Diễm tức giận: “Mẹ nó, không phải là vì bọn chúng đánh bạc, hít ma túy rồi lấy trộm tiền công ty đều bị bà làm lơ sao? Còn hùa nhau gạt tôi?”
“Ha ha, Ngô Diễm, đừng tưởng rằng tôi không biết ông lén lút nuôi phụ nữ sau lưng tôi!”
Thấy một màn này, Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu lập tức hóa thành quần chúng ăn dưa vui vẻ đứng nhìn.
Hai người vừa đi qua vừa xem kịch, Úc Dạ Bạc còn không quên giới thiệu cho Tần Hoài Chu: “Chậc, người đàn ông kia chính là bố em, còn người phụ nữ là mẹ kế của em.”
Tần Hoài Chu nghiêm túc quan sát người đàn ông kia một chút: “Cục cưng, anh phát hiện em nhìn giống mẹ hơn.”
Người ta gọi là không có so sánh không có đau thương.
Về phần người mẹ kế kia, dáng vẻ chua cay khắc nghiệt, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì.
Giọng của hai người thu hút sự chú ý của Ngô Diễm và Bạch Giai Liên. Bọn họ nhìn qua, đầu tiên là nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai cao hơn, sau đó mới nhìn thấy Úc Dạ Bạc đứng bên cạnh Tần Hoài Chu.
Mặc dù là bố ruột nhưng Ngô Diễm vẫn phải nhìn hồi lâu, sau đó mới hỏi bằng giọng điệu không chắc lắm: “Cậu là Ngô… Dạ Bạc?”
Suốt bảy tám năm qua ông ta không chỉ không gặp mặt Úc Dạ Bạc, thậm chí cho đến tận bây giờ cũng chưa từng gọi điện nhắn tin hỏi thăm. Nếu không phải vẻ ngoài Úc Dạ Bạc có đôi phần giống hồi bé thì chắc chắn ông ta không thể nhận ra được.
“Ngài Ngô.” Úc Dạ Bạc lễ phép gật đầu với ông ta rồi cùng Tần Hoài Chu ngồi xuống sô pha đối diện.
Người đàn ông mặc vest cười nói: “Hóa ra ba vị có quen biết à, vậy tốt quá. Ông chủ Úc, mời cậu xem danh sách, nếu không có vấn đề gì thì mời cậu ký tên là có thể hoàn thành thủ tục bàn giao nhà.”
“Ông chủ Úc?! Cậu đã mua lại nhà của chúng tôi?!”
Bạch Giai Liên là người đầu tiên kinh ngạc lên tiếng, thằng ranh kia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
“Không thể nào, giám đốc Trương, có phải ông đã nhầm lẫn gì hay không?” Lúc trước Bạch Giai Liên đã nghe nói người thu mua nhà là một ông chủ cực kỳ giàu có, làm sao có thể là Úc Dạ Bạc?
Chỉ bằng cái thằng ăn mày Úc Dạ Bạc?!
Nhưng giám đốc Trương đã lập tức đưa cho bà ta câu trả lời khẳng định.
Bạch Giai Liên bị vả mặt bôm bốp.
Bà ta sững sờ nhìn cậu thanh niên đẹp trai lạnh lùng trước mặt. Trừ bỏ tướng mạo bên ngoài thì thật sự rất khó liên tưởng cậu với thằng ăn mày vừa câm vừa gầy trong trí nhớ.
Đúng vậy, cái thằng ranh ăn mày mà lúc trước bị bà ta khinh thường đã trở nên cực kỳ giàu có.
Ngô Diễm cũng sợ ngây người, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Ông ta lập tức treo nụ cười nịnh nọt lên mặt: “Con trai thật tài giỏi, không hổ là con cháu nhà họ Ngô chúng ta.”
“Đúng đúng, không hổ là con trai của chúng ta!” Bạch Giai Liên lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vội vàng nói hùa theo: “Có phải con biết bố mẹ phá… À không, là kinh tế của công ty xảy ra chút vấn đề nên tới giúp bố mẹ?”
Úc Dạ Bạc:?
Ngô Diễm cũng vui vẻ: “Haizzz, con trai, nếu con đến sớm một chút thì lỗ thủng của công ty sẽ không lớn như vậy, bây giờ còn phải làm con chi ra mấy chục triệu tệ. Anh trai và chị gái của con cũng không hiểu chuyện, làm gì giỏi giang được như con!”
Úc Dạ Bạc:??
“Nhưng bây giờ vẫn cần con giúp một chút, giúp anh chị con trả lại số tiền còn nợ, rồi lại giúp anh chị mở công ty mới, làm phiền con rồi.”
Úc Dạ Bạc:???
Wtf, trên mặt cậu có viết hai chữ “thằng ngu” à?
Bỗng nhiên Úc Dạ Bạc sinh ra nghi ngờ, có phải bởi vì hồi nhỏ mình khá lầm lì không thích nói chuyện nên khiến bọn họ sinh ảo giác cậu là đứa “thiểu năng IQ thấp” không.
Khách quan mà nói, Úc Dạ Bạc là con riêng, người vợ hợp pháp không thích cậu, thậm chí là lén lút nhục mạ cậu thì cậu cũng cảm thấy hết sức bình thường.
Nhưng hôm nay thực sự đổi mới tam quan của cậu.
Trước giờ cậu chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như này, cậu nhấn mạnh giọng sửa lại: “Ngài Ngô, bây giờ tên tôi là Úc Dạ Bạc. Còn bà Ngô nữa, tôi không phải con của bà, mong hai người giữ tự trọng.”
“Hầy, Dạ Bạc, con nói cái gì vậy? Không phải từ nhỏ cô đã nhìn con trưởng thành à? Tuy rằng chúng ta không có quan hệ huyết thống nhưng cũng thân hơn mẹ con ruột thịt…”
“Đúng vậy đúng vậy, Dạ Bạc, lúc trước là bố không đúng, thật ra bố cũng rất yêu con, chỉ là công việc bận rộn nên không có thời gian đến thăm con…”
Úc Dạ Bạc bị làm cho buồn nôn, thật sự không quen nổi với loại chuyện này. Cậu bĩu môi nhìn về phía Tần Hoài Chu, ý muốn nói “Anh gây ra thì anh tự đi mà xử lý.”
Người đàn ông đang vui vẻ xem diễn trò, thấy bạn trai khó chịu bèn vội vàng vẫy tay với người bên cạnh.
Giám đốc Trương lập tức cầm hợp đồng bàn giao nhà đi qua.
Úc Dạ Bạc xoẹt xoẹt ký tên mình.
Đối với cậu mà nói, gã đàn ông trước mắt chỉ là một người xa lạ, bỏ qua chuyện ông ta từng thương tổn Úc nữ sĩ đã là tận tình tận nghĩa.
Úc Dạ Bạc cũng lười diễn trò, sau ký tên
nhận nhà cậu liền “mời” cả hai ra ngoài.
Hai vợ chồng Ngô Diễm bày ra vẻ mặt khó tin, đến khi bị đuổi thẳng cổ ra ngoài cổng mới chấp nhận sự thật Úc Dạ Bạc không care hai người. Nhưng hối hận cũng đã muộn, cuối cùng biến thành màn chó cắn chó.
“Tất cả đều là tại bà! Con đàn bà ác độc, đừng tưởng rằng tôi không biết lúc trước bà cố ý nhắm vào Dạ Bạc, bề ngoài đối tốt với nó nhưng chuyên môn lén lút làm khó!”
Người phụ nữ cũng bị ông ta làm cho tức chết đến nơi: “Ha ha, ông tưởng mình tốt hơn tôi? Đây chính là con trai của ông, bà đây giúp ông nuôi đã là tốt làm rồi! Cút!”
Sau khi người của công ty môi giới bất động sản rời đi, cuối cùng biệt thự cũng khôi phục yên tĩnh, Úc Dạ Bạc thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới quay đầu đã thấy tấm thẻ đạo cụ nào đó phe phẩy vẫy đuôi chờ khen ngợi.
“Khụ.” Úc Dạ Bạc cố ý nghiêm mặt: “Vì sao khi làm chuyện này lại không bàn bạc trước với em?”
Chuyện nhỏ thì thôi đi, nhưng chuyện lớn thế này mà cũng không nói cho cậu.
Tần Hoài Chu vươn tay ra kéo người vào trong ngực. Anh cúi đầu khẽ cọ chóp mũi của mình lên mũi cậu, cười nhẹ hỏi: “Em không vui à?”
Úc Dạ Bạc: “Ấu trĩ…”
Muốn diễn phim chắc?
Tần Hoài Chu lại hỏi: “Thế sướng hay không sướng?”
Úc Dạ Bạc: “…”
Thật sự lúc trước cậu cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này, nhưng thú thật nhìn vẻ mặt “hối hận” của bọn họ, ừm, vẫn thấy sương sướng.
Mặc dù ngoài miệng chàng trai không nói, nhưng vẻ mặt lại rất thành thật, thành thật đến mức đáng yêu. Tần Hoài Chu cúi người hôn mạnh một cái, nhưng vừa mới hôn thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Úc Dạ Bạc muốn thoát khỏi vòng tay Tần Hoài Chu đi ra ngoài, song lại bị người đàn ông ôm chặt không buông.
“……Xin lỗi cậu Úc, cậu Tần, xin hỏi buổi trưa hai cậu muốn ăn gì?”
Quản gia vừa mới đi vào đã chứng kiến cảnh này, tuy nhiên sự chuyên nghiệp đã giúp ông dằn cơn thất thố xuống.
Lúc Tần Hoài Chu mua nhà đã tiện thể thuê người giúp việc cũ muốn ở lại, dù sao một căn biệt thự lớn thế này mà chỉ có hai người ở thì không dọn dẹp được.
Huống chi, bọn họ muốn điều tra chuyện trong quá khứ cũng cần phải hỏi vài người làm việc quanh năm trong biệt thự.
Vào bữa ăn, Úc Dạ Bạc thông qua thăm hỏi biết bảo mẫu từng chăm sóc mình vẫn còn đang làm việc trong biệt thự, vì thế cậu cho gọi bà ta tới.
Cậu vẫn còn chút ấn tượng với người bảo mẫu từng chăm sóc mình, nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng hờ hững trước đây của bà ta, lại nhìn dáng vẻ kính cẩn khúm núm hiện giờ bỗng thấy có chút buồn cười.
Đánh chết Lý Thục Phân cũng không ngờ đứa nhóc trước kia bà ta khinh miệt giờ đã trở thành ông chủ của mình!
“Úc, cậu Úc, cậu có chuyện gì muốn hỏi sao?”
Chờ quản gia đóng cửa rời đi Úc Dạ Bạc mới hỏi: “Bà còn nhớ chuyện lúc trước của tôi không?”
Lý Thục Phân giật mình cái thót, chần chờ gật đầu: “Còn nhớ.”
“Vậy tôi hỏi bà, có phải trước kia tôi có một người bạn cực kỳ thân thiết không?”
Lý Thục Phân cẩn thận nhớ lại: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì… cậu không có người bạn rất thân nào.”
Từ nhỏ Úc Dạ Bạc đã không phải người có tính cách hoạt bát cởi mở, khác với những đứa nhỏ khác, cậu không thích nói chuyện cũng không thích ra ngoài chơi. Hằng ngày tan học xong là trốn luôn vào phòng làm bài tập, sau đó đọc sách, thỉnh thoảng sẽ một mình lên gác mái “thám hiểm”, tính cách hoàn toàn khác biệt với mấy đứa trẻ còn lại trong nhà.
Đứa nhỏ quái gở không hợp đàn như vậy thì làm sao có người nguyện ý kết bạn với nó?
“Vậy bà có thấy tôi từng nhắc qua người nào tên là Tần Tẫn Thiên không?”
Bảo mẫu vẫn lắc đầu.
Xem ra không chỉ có Úc nữ sĩ mà đến ngay cả người làm cũ trong nhà cũng không biết.
……Không lẽ mẹ cậu nhớ nhầm? V dĩ không có người nào tên Tần Tẫn Thiên, hoặc là Úc Dạ Bạc mắc chứng hoang tưởng, bởi vì quá cô đơn nên mới tưởng tượng ra một người bạn?
Ừm, đây không phải là mấy kịch bản thường thấy trong phim truyền hình à.
Nếu như chưa từng tiếp xúc với Nhiệm vụ kinh dị thì xác suất của khả năng trên là rất cao. Nhưng chuyện tới nước này, cựu chuyên gia theo chủ nghĩa duy vật – bây giờ là chuyên gia nhỏ về quỷ quái – Úc Dạ Bạc lại lập tức nghĩ ngay đến một khả năng khác.
“Tần Hoài Chu, anh bảo… có phải thật ra anh đã chết lâu rồi không?”
Tần Hoài Chu lập tức hiểu ý Úc Dạ Bạc.
“Tiểu Dạ, ý của em là lúc trước khi em gặp anh thì anh đã là quỷ rồi?”
Tần Hoài Chu cũng hơi nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này, cảm thấy xác suất cực cao.
Có lẽ khi Úc Dạ Bạc còn nhỏ, bởi vì nguyên nhân nào đó nên đã làm bạn với quỷ hồn Tần Hoài Chu, những người khác không thể nhìn thấy Tần Hoài Chu nên mới không biết sự tồn tại của anh.
Như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý.
Nhưng vấn đề duy nhất là, vì sao Tần Hoài Chu lại được gọi là “hoạt tử nhân”? Hơn nữa giọng nói trong trí nhớ của Úc Dạ Bạc cũng là của một thiếu niên khoảng chừng 16, 17 tuổi.
Quỷ còn biết trưởng thành chắc?
Nghĩ tới đây, Úc Dạ Bạc lại gọi bảo mẫu về, hỏi bà ta hồi nhỏ mình có hành vi khác thường nào không.
Bảo mẫu nào dám nói có, liên tục lắc đầu.
Úc Dạ Bạc đành phải hỏi người giúp việc năm đó đang làm việc ở đây, không ngờ hỏi được hai người.
Một là người làm vườn.
Trước kia ở phía sau biệt thự nhà họ Ngô có một sườn đồi hoang nhỏ, có ít nhất ba lần ông ta từng nhìn thấy Úc Dạ Bạc đang đào hố ở đó. Vốn dĩ trẻ con nghịch đất là chuyện bình thường, nhưng mỗi lần người làm vườn hỏi thì Úc Dạ Bạc đều nói là đang tìm đồ.
Tuy nhiên khi hỏi thì cậu lại không chịu nói mình đang tìm gì, cũng không cần ông ta tìm cùng.
Người còn lại phụ trách dọn dẹp phòng, theo cô ta nói, thỉnh thoảng Úc Dạ Bạc sẽ mang theo một vài hộp kim loại bẩn về, bởi vì mỗi lần đều để lại dấu đất không dễ dọn dẹp trên thảm nên cô ta có ấn tượng rất sâu.
Nhưng đám hộp đó đã bị vứt đi lâu rồi.
Đào một thứ gì đó trên sườn đồi hoang nhỏ? Cái hộp bẩn thỉu? Bùn đất?
Chẳng lẽ… Đó là cách Úc nữ sĩ nhận được quà?
Úc Dạ Bạc đào quà Tần Hoài Chu tặng từ dưới đất lên đưa cho mẹ? Cho nên… không phải là Tần Hoài Chu bị chôn vùi dưới lòng đất biệt thự đấy chứ?
Úc Dạ Bạc lập tức sai người làm vườn dẫn bọn cậu đến chỗ cậu từng đào hố năm đó. Bây giờ nơi này đã biến thành một vườn hoa, hoa hải đường đang nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Sau đó Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu nhổ sạch vườn hoa, lại gọi thêm hai công nhân đến đào đất.
Tuy nhiên bọn họ bận rộn suốt cả buổi chiều, gần như đào sạch cả vườn hoa, đào xuống dưới hơn 1 mét mà vẫn không thấy cái gì.
Chẳng có hộp kim loại, cũng chẳng có Tần Hoài Chu.
Lăn qua lăn lại suốt cả buổi chiều nhưng vẫn không thu hoạch được gì, Úc Dạ Bạc cũng mệt mỏi, cậu được Tần Hoài Chu dìu trở về, ăn xong cơm tối chưa tới 7 giờ đã định về phòng nghỉ ngơi.
Phòng ngủ lúc trước của Úc Dạ Bạc là căn phòng nhỏ nhất nằm ở tầng ba, bây giờ trở thành một gian phòng dành cho khách.
Người giúp việc nói cho cậu biết, năm đó khi cậu vừa đi thì tất cả đồ đạc của cậu đều bị bà Ngô cho người xử lý sạch, nhưng mấy năm nay gian phòng này vẫn không có người ở.
Úc Dạ Bạc không muốn ngủ phòng người khác nên bảo người dọn dẹp lại, đêm nay sẽ ngủ tại đây cùng Tần Hoài Chu.
Tên họ Tần nào đó vốn muốn dụ dỗ Úc Dạ Bạc làm ít chuyện không thể miêu tả, nhưng nhìn cậu thực sự quá mệt mỏi nên đành bỏ qua.
Anh nằm trên giường chui vào trong chăn, từ phía sau ôm eo bạn trai nhà mình, chóp mũi len vào trong sợi tóc, vui vẻ hít hà cục Khoai Dẻo đáng yêu.
Nhưng Úc Dạ Bạc lại lạnh lùng đẩy tay anh ra, ghét bỏ nói: “Cộm hết cả người…”
Hừ, đồ trai đểu!
Tần Hoài Chu tập mãi đã thành quen, chờ nhím nhỏ ngủ thiếp đi lại vui vẻ ôm cậu vào lồng ngực.
Nửa đêm, Úc Dạ Bạc đang ngủ say thì bị mắc tiểu làm tỉnh giấc. Cậu mơ màng đẩy Tần Hoài Chu đang ôm tay mình ra, lại mơ màng bò dậy, sau đó mơ màng đi đến trước cửa mới nhận ra đây không phải là nhà mình.
Căn phòng nhỏ trên tầng ba không có nhà vệ sinh riêng trong phòng, chỉ có một nhà vệ sinh bên ngoài nằm ở phía cuối hành lang.
Nhưng sau khi cậu đóng cửa phòng, đột nhiên không hiểu sao lại rùng mình một cái, một cỗ khí lạnh không biết từ nơi nào tràn qua.
Úc Dạ Bạc lập tức trở nên tỉnh táo hơn, cũng may đèn ngủ cảm ứng trong hành lang thắp sáng, không đến độ xung quanh tối đen xì, tất cả cửa trên hành lang đều bị đóng chặt.
Tuy nhiên ngay khi cậu giải quyết xong nhu cầu sinh lý cá nhân, từ trong nhà về sinh trở về thì bỗng phát hiện cửa phòng đối diện đã bị người nào đó mở ra.
Khe cửa tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả.
Nếu Úc Dạ Bạc nhớ không nhầm thì đây là một phòng để đồ linh tinh, ban ngày cậu từng nhìn qua, rõ ràng khi đó đã được khóa lại, thế nào mà nửa đêm canh ba lại có người đến mở cửa?
Trong lòng Úc Dạ Bạc hơi hốt hoảng, song đến khi nhắm mắt vào rồi mở mắt ra thì cậu lại phát hiện hình như ban nãy mình nhìn nhầm, cánh cửa trước mặt vẫn khóa giống như ban ngày.
Cậu nhìn nhầm rồi sao?
Úc Dạ Bạc nhìn ánh sáng hành lang tù mù trước mặt không dám nghĩ nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng.
Cậu mò mẫm bò lên giường, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm. Trong bóng tối, cậu nghiêng người muốn gọi Tần Hoài Chu, đột nhiên người bên cạnh khẽ cựa đậy.
Ấy thế mà lại phát ra âm thanh giống như tiếng túi nhựa ma sát!
“Xoạt xoạt…”
Âm thanh quỷ dị vô cùng chói tai giữa bóng đêm.
Trong nháy mắt, Úc Dạ Bạc nhận ra có điều không ổn, lập tức cầm điện thoại đặt bên gối rọi qua.
Cậu bất chợt phát hiện, người nằm trên giường vốn dĩ không phải là Tần Hoài Chu!