Đó là một người đàn ông với cơ thể cháy xém, khuôn mặt đen xì vặn vẹo gớm ghiếc. Gã ta không có lông mày, môi và mũi, chỉ còn mấy cái lỗ trần trụi đen xì.
Hai con ngươi của gã tròn vo như muốn lăn ra bị kẹt ở hốc mắt, tròng mắt trắng dã nhìn cậu chằm chằm.
Miệng gã đàn ông mở to, cái cằm tưởng chừng như bị trật khớp, hai hàng nướu đỏ tươi của hàm trên và hàm dưới đều lộ cả ra bên ngoài, từ sâu trong cuống họng phát ra tiếng gào thét trong im lặng.
Gã cứ như vậy lẳng lặng nằm bên cạnh Úc Dạ Bạc!
Cảm giác nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, vừa mới về phòng đặt lưng xuống giường bỗng phát hiện bạn trai bên cạnh đã biến thành kẻ khác là như thế nào?
Không ai biết được gã đàn ông này đã xuất hiện từ lúc nào, càng không ai biết gã đã nằm bên cạnh cậu bao lâu!
Lông tơ trên người Úc Dạ Bạc quả gần như dựng đứng hết lên!
Nhìn thấy bóng đen giơ tay chuẩn bị ôm lấy mình, Úc Dạ Bạc phản ứng cực nhanh. Cậu vội vàng nhảy từ trên giường xuống dưới, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng cậu không ngờ vừa mới mở cửa đã va đầu vào một cơ thể lạnh lẽo.
Úc Dạ Bạc sợ hãi vung nắm đấm, lại nghe được một thanh âm quen thuộc: “Tiểu Dạ!”
Úc Dạ Bạc vội vàng dừng tay, nương theo ánh đèn hành lang, cậu thấy rõ người đứng trước mặt chính là Tần Hoài Chu.
“Tần Hoài Chu, sao anh lại ở chỗ này!?”
“Anh còn đang định hỏi em.” Vẻ mặt Tần Hoài Chu mờ mịt: “Ban nãy anh vừa mới vào giấc thì bỗng nhìn thấy em đứng dậy lảo đảo đi về phía cửa. Anh gọi em cũng không nghe, còn ngó lơ anh, bởi vì cảm thấy hơi lạ nên anh đi theo ra ngoài, thế mà vừa ra đến nơi đã không thấy em đâu.”
“Anh đi đến cuối hành lang tìm em rồi trở về.”
Kết quả vừa mở cửa hai bên đã va vào nhau.
“Em bị sao vậy?”
“Có quỷ.” Úc Dạ Bạc xoay người chỉ về phía giường.
Song lại phát hiện trên giường không có lấy một bóng người, Úc Dạ Bạc bước nhanh qua vén chăn lên, nhưng đừng nói đến bóng đen, ngay cả một sợi tóc cũng không có.
Tưởng như cái bóng đen kia chỉ là ảo giác của cậu.
Tần Hoài Chu nhấc cả tấm chăn lên, cũng không phát hiện ra manh mối gì, vì thế hỏi: “Tiểu Dạ, có phải em gặp ác mộng không?”
“…Phải không?”
Sau khi trải qua nhiều lần làm nhiệm vụ, lòng cảnh giác của Úc Dạ Bạc về mấy loại chuyện tâm linh siêu nhiên đã lên một tầm cao mới. Cậu kiểm tra gầm giường, rèm cửa sổ và phía sau tủ quần áo một lượt, xác định thật sự không có thứ gì trốn ở bên trong.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là ác mộng thôi sao?
Người đàn ông xoa đầu cậu dỗ dành: “Tiểu Dạ, đừng sợ, có anh ở bên em rồi, chúng ta mau đi ngủ đi.”
Nói xong anh kéo cậu nằm xuống giường, Úc Dạ Bạc chui vào trong chăn, Tần Hoài Chu cũng quen tay tính ôm cậu.
Nhưng khi Úc Dạ Bạc nhắm mắt vùi mặt vào chăn bông, bỗng cậu ngửi thấy một mùi tanh tưởi nhè nhẹ, giống như mùi thịt thối rữa, bên trong còn xen lẫn mùi cháy khét ghê tởm.
Hai loại mùi vị hòa quyện vào nhau thực sự kinh dị khó nói thành lời.
Cậu lần theo mùi hương nhìn xuống dưới, hoảng hốt phát hiện không biết từ lúc nào, bàn tay đặt trên eo mình đã biến thành màu đen thối rữa, bên trên có một lượng lớn da đang bong tróc, móng tay dính đầy bùn đất, phía dưới là lớp da sưng đỏ nổi bóng nước, mỡ và mô thịt dính vào một chỗ, máu me đầm đìa.
Kinh tởm đến cùng cực.
Úc Dạ Bạc sững sờ, cậu nhanh chóng hồi hồn, nhưng nào ngờ bàn tay đè lên người cậu lại cứng như gọng kìm, khiến nửa người trên của cậu không thể động đậy.
Sau đó cậu cảm giác được một cơ thể lạnh lẽo dán lên lưng, hàm răng lộ ra từ đôi môi thối rữa đang nghiến răng nghiến lợi bên tai cậu, còn phát ra tiếng nức nở đứt quãng đầy phẫn uất: “… Con đàn bà chết tiệt… Hic hic… hic hic… Con đàn bà chết tiệt… Chết tiệt…”
Sau đó từ từ nhoài người về phía cậu.
Úc Dạ Bạc toát mồ hôi lạnh, cậu dùng hết sức giãy giụa, đá chăn sang một bên.
Động đi! Động đi! Động đậy nhanh lên đi!
Cho dù cách lớp chăn thì Úc Dạ Bạc cũng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác lạnh lẽo cùng hơi thở tử vong đang chiếm lấy cơ thể.
Chết tiệt! Nhận thấy sức mạnh không thể chống trả nó, một giây trước khi con quỷ bò lên người cậu, Úc Dạ Bạc bỗng nảy ra một ý tưởng. Cậu uốn gối chân trái đá một phát mạnh lên người con quỷ, mượn lực đẩy cơ thể mình xuống dưới gầm giường.
Ngay khi cậu lăn xuống đất rồi ngồi dậy thì khung cảnh trước mặt bỗng thay đổi, cậu đã trở lại trên giường, hơn nữa còn đang vùi đầu vào một cái ôm vững chãi.
Tần Hoài Chu ngồi bên cạnh ôm bả vai Úc Dạ Bạc, quan tâm hỏi thăm: “Tiểu Dạ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em làm sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?”
Úc Dạ Bạc đẩy anh ra, căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt hỏi: “Anh là… Tần Hoài Chu?”
“Tất nhiên là anh chứ còn ai.” Tần Hoài Chu cảm giác được tay của Úc Dạ Bạc bởi vì lo lắng mà run nhẹ, anh cố gắng hạ thấp giọng hỏi: “Tiểu Dạ, em làm sao vậy?”
Úc Dạ Bạc cũng không dám dễ dàng tin tưởng người đàn ông trước mặt này. Cậu rút tay về, cơ thể lui về phía sau, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân vẫn đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng nhỏ. Cửa tủ bên cạnh đóng chặt, rèm cửa cũng được kéo vào, điện thoại vẫn đặt trên tủ đầu giường, thời gian hiển thị trên màn hình là 0 giờ đêm.
Không khí cũng không còn mùi vị tanh tưởi kia.
Đó có thực sự chỉ là mơ sao?
Đối diện với ánh mắt dịu dàng quan tâm của người đàn ông, Úc Dạ Bạc thoáng thả lỏng, cậu cúi đầu mệt mỏi dựa vào lồng ngực Tần Hoài Chu: “Ban nãy em gặp ác mộng… Em mơ thấy mình mới vừa đi vệ sinh về thì anh nằm sau lưng đã biến thành quỷ…”
Tần Hoài Chu nắm tay cậu ôm người vào lòng, đầu ngón anh vuốt ve tóc cậu dỗ dành.
Úc Dạ Bạc kể xong chần chờ nói: “Tần Hoài Chu, em cảm thấy có lẽ căn phòng này có vấn đề.”
Không giống như những người làm nhiệm vụ khác – theo như Trác Lê, kể từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ đầu tiên thì cậu nhóc thường xuyên mơ thấy ác mộng. Đặc biệt là mỗi lần trước và sau nhiệm vụ, cậu nhóc đều mơ thấy bản thân bị mắc kẹt trong nhiệm vụ, bị quỷ đuổi giết, dù có làm thế nào cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng chỉ có con đường chết.
Suốt một khoảng thời gian dài Trác Lê cần phải có người nhà ngủ cùng mới cảm thấy an tâm.
Nhưng Úc Dạ Bạc thì trái ngược, rất hiếm khi cậu mơ thấy ác mộng, cho dù là trước hay sau khi trở thành người làm nhiệm vụ.
Người ta thường nói ngày nghĩ đêm mơ, thứ mà mọi người sợ hãi sẽ biến thành ác mộng buổi đêm. Tuy nhiên Úc Dạ Bạc vốn không sợ ma quỷ, đối với cậu mà nói, nhiệm vụ chỉ là trò chơi qua màn kích thích, tất nhiên là sẽ không gặp ác mộng.
Mà chỉ có lúc này đây, cậu chẳng những mơ thấy quỷ mà còn sinh ra một loại cảm giác vô cùng chân thật, dường như luồng khí lạnh thấu xương kia vẫn còn dừng lại trên bề mặt làn da, khiến cho da gà dựng
đứng.
Thậm chí Úc Dạ Bạc còn có một loại ảo giác, nếu như lúc nãy cậu mà không tỉnh thì có lẽ đã chết thật rồi.
“…Đó có thực sự chỉ là một cơn ác mộng sao?”
Tuy nhiên về mặt lý thuyết mà nói, bình thường không có nhiệm vụ sẽ không có quỷ xuất hiện, hay nói cách khác, cho dù có quỷ thì bọn họ cũng không thể nhìn thấy được.
Hầu hết người bình thường và quỷ hồn giống như đang sống ở các không gian khác nhau trong cùng một thế giới, quỷ có thể nhìn thấy người nhưng hiển nhiên con người không thể nhìn thấy quỷ, hơn nữa cũng không có cách nào chạm vào nhau được.
Là app Nhiệm vụ kinh dị đã tạm thời kết nối người làm nhiệm vụ và quỷ hồn cùng một chỗ.
Nghĩ đến đây, Úc Dạ Bạc thầm đoán liệu lần này có phải giống như nhiệm vụ nuôi dưỡng lần trước bất ngờ lôi cậu vào nhiệm vụ không, vì thế cậu cầm điện thoại lên nhìn qua, còn đặc biệt ấn vào thanh nhiệm vụ của app. Không có gì cả, cũng không xuất hiện nhiệm vụ mới.
“Không, không có việc gì đâu, em đừng suy nghĩ quá nhiều.” Tần Hoài Chu dỗ dành vỗ lưng Úc Dạ Bạc: “Vẫn còn sớm lắm, chúng ta mau ngủ thôi.”
“…Ừm.” Úc Dạ Bạc cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ hơi nhiều. Nhưng ngay khi cậu muốn chui vào lồng ngực người đàn ông thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại kiểu cũ vang lên.
“Reng reng reng…!!!”
Tiếng chuông sắc bén chói tai, hơn nữa còn rất gần, cứ như thể đang vang ngay bên tai cậu.
Úc Dạ Bạc mở choàng hai mắt, lại ngửi thấy mùi tanh tưởi cháy rụi kia.
Cậu vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng bị bỏng nặng! Nó há to miệng cắn mạnh xuống.
Ác mộng tái diễn! Cậu vốn dĩ chưa hề tỉnh lại!
Đáy lòng Úc Dạ Bạc hoảng hốt, cậu ngồi phắt dậy, nhưng giống như lần tỉnh lại lúc trước, khung cảnh xung quanh trở nên vô cùng quỷ dị.
Không biết từ khi nào cậu đã chạy đến phòng khách nằm sấp dưới sàn nhà. Bốn phía tối đen, yên tĩnh đến đáng sợ, cũng không thấy Tần Hoài Chu ở đâu.
Mà ngay lúc này, cầu thang vang tiếng bước chân dồn dập.
“…Ai?” Úc Dạ Bạc đã không còn xác định được bản thân đang mơ hay không. Cậu cẩn thận đứng lên, lén lút trốn ra sau sô pha.
Theo tiếng bước chân tới gần, lần này Úc Dạ Bạc quyết định ra tay trước. Cậu nắm chặt tay vung mạnh đấm về phía trước, một cú đấm này gần như dùng hết sức lực của cậu, song lại bị đối phương dễ dàng cản được.
“Tiểu Dạ? Em làm sao vậy?” Tần Hoài Chu kinh ngạc.
Lại là anh!
“Cút!” Úc Dạ Bạc nhấc chân đạp một phát.
Tần Hoài Chu né tránh, sau đó lại nắm lấy tay cậu: “Tiểu Dạ, em không sao chứ, em bị làm sao vậy?”
“Rốt cuộc anh là cái thứ quỷ quái gì hả?”
Úc Dạ Bạc đẩy tay anh ra, tiện tay nâng cao bình hoa bên cạnh.
“Anh là bạn trai của em.” Tần Hoài Chu nhận ra Úc Dạ Bạc hơi bất thường, lập tức giơ hai tay lên. Anh cố gắng hạ giọng xuống, cẩn thận vỗ về cảm xúc của cậu: “Tiểu Dạ, đừng sợ, thật sự là anh mà.”
“……”
“Bây giờ anh mở kỹ năng giao tiếp, em thử xem được không?”
Úc Dạ Bạc nghi ngờ vươn tay chạm vào ngón tay Tần Hoài Chu một cái, trong đầu lập tức vang lên giọng nói của anh.
“Tiểu Dạ, đừng sợ.”
Cho dù giả vờ cũng không giống đến thế được, làm gì có chuyện con quỷ có được kỹ năng này.
Bây giờ Úc Dạ Bạc mới dám thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh.
Đặt bình hoa xuống, cậu xụi lơ ngã xuống sô pha bụm mặt thở dốc.
Ngực áo đã sớm ướt sũng vì mồ hôi lạnh.
Tần Hoài Chu ngồi xuống bên cạnh cậu, muốn ôm cậu vào lòng an ủi, không ngờ Úc Dạ Bạc bị dọa suốt cả một đêm đã sinh bóng ma né tránh tay anh.
Tần Hoài Chu cũng không để bụng, bởi vì anh nhìn ra bạn trai của mình đang thật sự sợ hãi. Anh không tới gần nữa mà chỉ hỏi: “Tiểu Dạ, có phải là em… đã gặp gì không? Anh vừa tỉnh dậy đã không thấy em nên ra ngoài tìm.”
“Em mơ thấy một cơn ác mộng.” Úc Dạ Bạc hít sâu một hơi: “Không, em vốn tưởng rằng đó là ác mộng, nhưng đến bây giờ tỉnh lại mới biết.”
“Tần Hoài Chu…” Ánh mắt chàng trai đảo quanh phòng khách rồi dừng ở một góc tối tăm nào đó, hạ nhỏ giọng nói: “Trong biệt thự này có quỷ.”
Hơn nữa… khi cậu trở về phòng ngủ tìm điện thoại của mình, giống y như trong giấc mơ, chẳng có gì trên thanh nhiệm vụ app cả.
“Hình như còn là một con quỷ không chịu trói buộc bởi app.” Trải qua chuyện vừa rồi khiến Úc Dạ Bạc không còn tâm trạng ngủ nữa, trong đầu cậu chỉ ngập tràn suy nghĩ muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Tần Hoài Chu nảy ra ý tưởng: “Chúng ta cùng đi xem camera giám sát xem.”
Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu đi tới thư phòng, mở video giám sát biệt thự trên máy tính, chuyển đến thời gian cậu rời giường, cả hai đều bị hình ảnh bên trong dọa sợ.
Trong phòng ngủ không có camera cho nên chỉ ghi lại được cảnh Úc Dạ Bạc đi ra ngoài. Cũng không biết vì chuyện gì mà sau khi đóng cửa cậu không xoay người, cứ vậy lùi từng bước về phía cầu thang.
Thử nghĩ mà xem, giữa đêm hôm khuya khoắt trong căn biệt thự kiểu cũ, một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu trắng, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, tay chân cứng đờ lùi từng bước một về sau.
Thực sự là một hình ảnh dựng tóc gáy.
Nhưng điều kinh khủng hơn còn ở phía sau!
Vài phút sau, Úc Dạ Bạc từ trong nhà vệ sinh đi ra, tư thế của chàng trai trong màn hình thế mà lại biến thành tư thế bò dưới đất. Tay chân cậu chống đất, giống như một con nhện từng bước từng bước bò từ tầng ba xuống tầng một…
Khi đi ngang qua camera giám sát, cậu bỗng nhiên ngẩng phắt đầu mở mắt nhìn camera, lộ ra nụ cười quỷ dị đến cực hạn.