Mã QR?
Hả?????
Úc Dạ Bạc nghĩ rằng bản thân nhìn nhầm, dịch người lại gần cẩn thận quan sát. Chỉ thấy chỗ da duy nhất còn được coi là hoản chỉnh trên đầu – sau gáy đúng thật là có khắc một mã QR đen trắng giao nhau.
......Vấn đề này Úc Dạ Bạc thật sự chưa từng thấy qua.
Sao lại thế này? Không lẽ đống quỷ trong 'Nhiệm vụ kinh dị' đều là hàng sản xuất hàng loạt, giống y như mấy con heo đến tuổi thì được đánh dấu ở sau gáy à?
Nói thì nói vậy nhưng lòng 'ham học' của Úc Dạ Bạc vẫn bị gợi lên. Cậu ngồi xổm xuống đất móc điện thoại dùng app quét qua, trên màn hình xuất hiện thông báo.
[ 'Xác chết vô danh trong Formalin' đã được thêm vào Album sách ảnh kinh dị.]
Úc Dạ Bạc ấn vào kho hàng cá nhân, bên cạnh 'Tập tranh của Thẩm Nguyệt Nguyệt' xuất hiện một cái ion nhỏ màu đen phát sáng có phong cách tương tự như vậy. Đó là một cái bình thủy tinh, bên trong chứa đầu người nho nhỏ xấu xí mang vẻ mặt dữ tợn.
[....Đây là một cái đầu người tràn ngập oán khí.]
"Chậc."
Nhìn tập tranh nhỏ đáng yêu bên cạnh, lại nhìn cái bình, hai bên đối lập vô cùng rõ ràng. Thứ này biến thành phiên bản icon hoạt hình cư nhiên vẫn còn xấu đau xấu đớn như vậy.
Úc Dạ Bạc sờ cằm, vẻ mặt ghét bỏ ấn mở Album sách, bắt đầu đọc chuyện xưa của xác chết vô danh.
Hóa ra lúc còn sinh thời xác chết vô danh vốn đã chẳng phải kẻ tốt gì cho cam. Khi còn sống là một tên cướp gây ra vô số vụ án lớn nhỏ, mười mấy năm trước vào nhà người khác trộm đồ vô tình giết người bị phán tử hình.
Sau khi chết thi thể được người ta làm thành tiêu bản. Cũng không biết lí do gì mà gã cư nhiên còn giữ được ý thức. Nó khiến cho gã có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác cơ thể bị mổ xe là như thế nào, các bộ phận trên người bị tách rời từng phần ngâm trong dung dịch formalin ra sao.
Khoảng thời gian đó trường giáo dục Chí Tường là trường tư tốt nhất thành phố Y, do trường chuẩn bị mở rộng công tác giảng dạy Sinh học nên mua rất nhiều trang thiết bị dạy học, trong đó có năm bộ phận cơ thể của xác chết vô danh.
Xác chết vô danh bị ngâm trong bình thủy tinh và được trưng bày ở tòa nhà thực nghiệm để tiện cho học sinh quan sát. Sau này trường học Chí Tường bỏ hoang, nó bị nhốt trong nhà kho đằng đẵng 10 năm không thể thấy ánh mặt trời.
Cho nên lý do trường học đóng cửa không có nửa phần liên quan tới xác chết vô danh, đơn giản là do sự quản lý yếu kém đến từ ban giám hiệu.
Suốt 10 năm này nó không những không ăn năn hối cải ngược lại cảm thấy tội danh của bản thân không đến mức bị xử tử hình, tất cả đều do bà già kia đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm thấy được nó, cả thế giới đều sai hết chỉ có mình nó là đúng. Lúc nào nó cũng nghĩ đến việc muốn đi ra ngoài giết sạch tất cả.
Vì thế giây phút Tóc Vàng và tên mập lỡ tay thả nó, oán khí mười năm tích tụ thành ác ý, nó dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết hai người, sau đó bắt cóc mười mấy người làm nhiệm vụ, bắt đầu trò chơi săn giết.
Đoc đến đây, cuối cùng Úc Dạ Bạc cũng hiểu vì sao xác chết vô danh lại chọn dùng 'quy tắc' làm trò chơi.
Bởi vì nó muốn cho người khác cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác bị nhốt một chỗ trong trường không thể làm gì, bắt họ phải sống trong sự tuyệt vọng và sợ hãi chờ đợi tử thần.
Nó bố trí rất nhiều quy tắc râu ria, điều đó không phải xuất phát từ ý tốt gì mà là cố tình đem đến hi vọng cho người chơi, để bọn họ sống lâu một chút, thẳng cho đến khi chết trong đau khổ vẫy vùng.
Nó chính là một kẻ biến thái hàng thật giá thật.
Còn một câu cuối cùng trong câu chuyện của nó.
[....Rốt cuộc từ nay về sau, đầu người tràn ngập oán khí không thể thoát ra được.]
Câu chốt khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tuy rằng sau khi chết nó đã phải trải qua mười năm thống khổ không thấy ánh mặt trời, nhưng Úc Dạ Bạc không có chút lòng đồng cảm nào dành cho nó. Khi chết xứng đáng, sau khi chết còn muốn giết người, càng xứng đáng.
Giống như tập tranh của Thẩm Nguyệt Nguyệt, nó cũng có một cái nút triệu hồi và một câu lưu ý đi kèm [Sử dụng trong lúc làm nhiệm vụ có thể dẫn tới một vài tác dụng ngoài mong muốn.].
Úc Dạ Bạc thoát khung giao diện, gõ chữ hỏi Tần Hoài Chu.
"Tần Hoài Chu, rốt cuộc mấy cái đạo cụ này có tác dụng gì? Vì sao chỉ có mình tôi là quét được?"
Sau khi Úc Dạ Bạc quét mã QR, cái đầu người biến mất, chỉ còn dung dịch formalin còn sót lại, phảng phất như đầu người chưa từng tồn tại.
Tập tranh lúc trước Thẩm Nguyệt Nguyệt cũng chỉ đưa cho mình cậu.
Tần – bách khoa toàn thư – Hoài Chu đối với Úc Dạ Bạc hỏi gì đáp nấy: "Để đạt được đạo cụ đặc thù em cần phải đáp ứng một trong hai điều kiện: Thứ nhất là đạt được sự chấp thuận của ma quỷ, nó tự nguyệt tặng đồ cho em, ví dụ như tập tranh của Thầm Nguyệt Nguyệt. Thứ hai, cá nhân đạt thăm dò manh mối nhiệm vụ trên 85% sẽ xuất hiện mã QR."
"Mỗi đạo cụ đặc thù có công dụng khác nhau, tác dụng cụ thể anh không rõ lắm, để sau này về xem lại."
"Bên cạnh đó nếu thu thập được tranh sách đến số lượng nhất định sẽ nhận được khen thưởng đặc biệt."
Úc Dạ Bạc hiểu ra. Như kiểu cốt truyện của Boss sẽ cho ra đạo cụ, sau khi thăm dò xong cốt truyện sẽ cho thêm phần thường.
Về phần đống sách ảnh ngoại trừ làm đạo cụ phỏng chừng cũng giống như hệ thống thu thập trong game, thu thập đến số lượng nhất định sẽ có khen thưởng.
"Thật ra còn có phương pháp thứ ba?"
Úc Dạ Bạc: "Hả?"
Tần Hoài Chu: "Đánh cho đến khi nào nó ói ra đạo cụ mới thôi."
"Ồ." Úc Dạ Bạc nhớ lại cảnh Tần Hoài Chu đánh con quỷ kia như đánh con ghẻ, rất giống chuyện anh có thể làm được, hiểu rõ gật đầu. Nhưng mới gật được một nửa đột nhiên 'a' một tiếng, nhướn mày, như nhớ tới gì đó: "Không phải Boss cũng được à?"
Tần Hoài Chu trả lời chắc chắn: "Ừm, chỉ cần là ma quỷ."
Ngón tay Úc Dạ Bạc gõ gõ lên mặt bàn tăng thêm vài phần hứng thú. Cậu tịch thu điện thoại livestream của Tóc Vàng và tên mập trong tay Trác Lê, đứng dậy đi đến toà nhà thực nghiệm.
Trác Lê và Uông Lôi tò mò theo sau.
Mới vừa bò vào cửa kính củ cải mập chuẩn bị xông lên đánh lén, kết quả sau khi thấy rõ người vào là Úc Dạ Bạc, vẻ mặt gã sợ hãi như nhìn thấy quỷ, xoay người bỏ chạy.
Nhưng đã muộn. Tần Hoài Chu túm bả vai gã lôi về, ấn lên trên vách tường. Mặt củ cải mập bị đập mạnh vào tường phát ra tiếng rầm vang dội. Vừa nghe đã thấy đau hộ.
Củ cải mập còn muốn giãy giụa, kết hợp với ba tiếng 'rầm, rầm, rầm' gã im lặng làm bé ngoan.
Úc Dạ Bạc đi đến gần, thế mà lại từ khuôn mặt bầm tím béo múp béo míp kia thấy được vài phần tủi thân.
Úc Dạ Bạc: "....."
Không nỡ xuống tay là sao đây?! Cậu ngẫm nghĩ một hồi, chuyển sang chế độ dụ đỗ, lấy điện thoại ra hỏi: "Này, cục sạc ở chỗ nào?"
Củ cải mập: ?
Chắc có lẽ chưa từng thấy ai đi cướp cục sạc, gã tìm nửa ngày không biết từ đâu moi ra một cục sạc đưa cho họ.
Sau khi sạc pin, rốt cuộc Úc Dạ Bạc cũng xem được nốt video cuối.
Quả nhiên tiêu bản xác chết vô danh bị họ không cẩn thận thả ra, bởi vâỵ mới đánh rơi điện thoại xuống đất, vừa đúng lúc quay lại được hiện trường thảm án đằng sau...
"Đệt, mập, mày cẩn thận chút coi."
"Đã bảo mày cầm điện thoại hộ tao rồi mà không nghe, thấy chưa, vỡ rồi này."
"Thế cái đầu này tính sao đây,,,,eo, ghê chết ông mất."
"Đừng càm ràm nữa, tiên trách...."
Chưa dứt lời, cái đầu người trên mặt đất bất thình lình mở mắt, tên mập và Tóc Vàng sợ hãi hét to xoay người bỏ chạy.
Ai ngờ Tóc Vàng vừa xoay người chạy vào lối đi, trong nháy mắt chui đầu vào bẫy do xác chết vô danh giăng ra lập tức bị dây thừng kéo lên trên, cả người bị treo lủng lẳng trên xà nhà.
"Ưm...ưm...."
Cổ họng Tóc Vàng phát ra hai tiếng rên thống khổ, ngón tay bấu chặt lấy sợi dây thừng, đôi chân gắng sức vùng vẫy quẫy đạp loạn xạ, song dù thế nào đi chăng nữa vẫn không chạm được xuống đất. Tên mập muốn cứu hắn nhưng gã không thể với tới được.
Khi gã muốn đi qua chỗ khác tìm vật để kê chân, một sợi dây thừng từ sau lưng đánh úp tới quấn chặt cổ gã.
Đầu còn lại của sợi dây gắn trên quạt điện lớn, quạt điện bỗng chốc được bật lên kéo gã về phía sau. Tên mập trở tay không kịp bị kéo qua, quần áo do ma sát bị mài rách. Lực xoay của cánh quạt không ngừng kéo gã về sau, cuối cùng siết chặt cổ gã. Cánh quạt không thể xoay tiếp, đồng thời gã cũng không thở được.
Góc quay của điện thoại không chiếu được tới bóng dáng hai người, chỉ có thể nghe thấy tiếng động. Khi tên mập giãy giụa chân vừa vặn đạp lên tấm nệm phát ra tiếng 'cộp cộp'.
Khiến cho người xem lạnh cả sống lưng.
Cho nên Tóc Vàng không có tiếng bước chân.
Còn tiếng bước chân của tên mập luôn luôn là tiếng 'cộp, cộp, cộp' nhẹ nhàng.
Xem tới đây, Trác Lê không khỏi rùng mình: "Má ơi, không biết thì thôi, biết rồi muốn vãi tè ra quần, đáng sợ chết mất."
Trong đầu tưởng tượng một chút khung cảnh kia.
Giữa kho hàng tối tăm vắng vẻ, bọn họ hấp hối vật lộn đau đớn, sắc mặt từ trắng đến hồng, hai mắt trợn trừng, mạch máu trên mặt như muốn vỡ tung, đầu lưỡi như muốn gãy làm đôi không phát ra được một tiếng kêu cứu.
Đây mới thật sự là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe.
Không ai có thể cứu họ. Trong quãng thời gian dài trước khi chết, thứ bầu bạn bên họ chỉ còn nỗi tuyệt vọng đến bất lực.
Nhưng điều đau khổ nhất chính là sau khi chết Tóc Vàng và tên mập còn phải nghe lời sai khiến của xác chết vô danh. Xác chết vô danh ra lệnh bọn họ giết tất cả những người tiến vào tòa nhà thực nghiệm, nếu không sẽ giấu thi
Bởi vậy mới nói...không tự tìm đường chết sẽ không chết.
Yên ổn ngồi nhà xem phim chơi game không phải sướng hơn à?
Úc Dạ Bạc cạn lời: "Hai người ngồi ngu chỗ ở chỗ này gần nửa tháng mà không tự biết đường đi tìm xác mình hả?"
Thế mà lại ngoan ngoãn ngồi chờ? Còn muốn đi giết người? Chỉ bằng sức của mấy tên mất não này? Hàng này giết được ai? Nếu không phải bận tâm đống của công trong trường đã sớm bị Tần Hoài Chu đè xuống đất đấm cho răng rơi đầy mồm rồi.
Úc Dạ Bạc gửi một tin nhắn vào nhóm chat gọi mấy người làm nhiệm vụ đang đứng nghệt mặt qua đây, bảo bọn họ đi tìm thi thể.
Cô gái như Uông Lôi chẳng những gan lớn mà tính tình còn khá nóng nảy, vừa thấy mặt Vu Khánh đã mở miệng mắng như tát nước vào mặt.
Vu Khánh tự biết bản thân là đồng đội heo liện tục nhận lỗi, xấu hổ giải thích một chút, nói là do xác chết vô danh dọa sợ nên bọn họ mới không cẩn thận làm rơi.
Nhưng cuối cùng sao lại như vậy, trong đó có bao nhiêu toan tính thì chỉ có mình hắn rõ.
Úc Dạ Bạc không thèm bận tâm, dù sao người này cũng vì hành động ngu xuẩn của bản thân mà ăn trái đắng. Tuy rằng sống lại nhưng mới bị chết thảm như thế đoán chừng bóng ma tâm lý để lại cũng đủ lớn.
Hơn nữa nhiệm vụ lần này bọn họ gần như không có cống hiến, chờ đến lúc tính điểm nhất định không có khen thưởng gì. Làm nhiều ăn nhiều làm ít ăn ít, app 'Nhiệm vụ Kinh dị' vẫn rất công bằng.
Người đông sức lớn, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được thi thế của tên mập và Tóc Vàng. Hóa ra xác chết vô danh cũng chặt xác bọn họ, sau đó nhét vào bình chứa formalin rồi giấu ở một góc xó xỉnh.
Úc Dạ Bạc mang ra ngoài đập vỡ, ngay lập tức hai quỷ hồn biến mất.
Màn hình điện thoại của Úc Dạ Bạc hiện lên thông báo.
[ "Điện thoại livestream xui xẻo" đã được thêm vào Album sách ảnh kinh dị.]
Một icon nhỏ trông như chiếc điện thoại bàn phím kiểu cũ, nhìn qua rất có cảm giác hoài cổ.
Click ấn mở bên trong xuất hiện một câu.
[......Đây là câu chuyện về hai thằng ngốc không tự tìm đường chết sẽ không xui xẻo bị giết chết.]
Úc Dạ Bạc: "......"
Tổng kết đủ thâm sâu đủ đúng trọng tâm. Có lẽ cái app này sợ nói nhiều mỏi mồm.
Nhìn Album sách ảnh kinh dị có ba icon ngay ngắn thằng hàng phát sáng đủ để tâm trạng Úc Dạ Bạc vô cùng thoải mái.
Fans của Úc đại thần đều biết ở phương diện chơi game cậu có chứng ám ảnh cưỡng chế. Mặc kệ là game nào cậu đều sẽ tận lực theo đuổi cách qua cửa hoàn mỹ nhất.
Tiến độ cốt truyện, vật phẩm nhiệm vụ thậm chí là kho vũ khí trang bị đều phải mở khóa toàn bộ. Mỗi lần xem cậu chơi khiến người xem cảm thấy vô cùng sung sướng, thỏa mãn đam mê thu thập.
Đang lâng lâng trên mây, Úc Dạ Bạc đột nhiên nhíu chặt chân mày, phát hiện chuyện này không đơn giản, cậu nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, một nhiệm vụ khác....Bặc Thức Nhân.
Nói như vậy nó và con gái cũng là một 'sách ảnh'.
Đệt, cậu thiếu mất một cái 'sách ảnh' rồi.
Úc Dạ Bạc trợn trừng hai mắt, hai tay che ngực tỏ vẻ vô cùng đau lòng. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, quyết định sau này làm nhiệm vụ tuyệt đối không được buông tha cho bất kỳ con quỷ nào.
Cậu muốn giải khóa Album sách ảnh kinh dị.
Hiếm khi thấy được biểu cảm phong phú trên mặt Úc Dạ Bạc, bộ dạng xoa tay mong mỏi kia tương phản cực mạnh với dáng vẻ lạnh lẽo thích gì làm nấy ngày thường.
Tương phản đến mức có chút đáng yêu...
Thật đúng là lần đầu Tần Hoài Chu nghe chuyện người làm nhiệm vụ muốn đánh chém quỷ quái.
Xác chết vô danh đã chết, quy tắc trò chơi mất hiệu lực, bây giờ bọn họ đã được an toàn, chỉ cần chờ đến hừng đông là có thể rời khỏi ngôi trường này.
Úc Dạ Bạc tìm một gian phòng học sạch sẽ chuẩn bị ngủ tạm một lát. Tóm lại không biết có phải do nơi này bị quỷ quấy nhiễu hay không mà âm khí trong khu dạy học dày đặc, cho dù đóng cửa sổ thì hàn khí vẫn từ lòng bàn chân bốc lên tới tận đỉnh đầu.
Úc Dạ Bạc vất vả lắm mới vào giấc, bị khí lạnh làm cho tỉnh lại, hai tay ôm người run lẩy bẩy.
"Tần Hoài Chu, anh lạnh quá, qua chỗ khác coi, đừng có dựa gần tôi."
Tần Hoài Chu: "....."
Vừa rồi chính cậu cảm thấy thoải mái nên mới tự dính chặt lấy anh, giờ thấy lạnh nên muốn đá anh đi chỗ khác hả.
Đúng là vật nhỏ theo chủ nghĩa vật dụng, 'tra' đến nỗi không sao miêu tả thành lời.
Vất vả chờ đến hừng đông, cuối cùng nhiệm vụ kết thúc.
Điện thoại di động rung liên hồi, cả màn hỉnh là một mảnh máu đỏ, mười sáu chiếc điện thoại đồng loạt vang lên bài hát <Khởi đầu tốt đẹp>.
"Khởi đầu tốt đẹp....a a...."
Mấy người nhát gan bị dọa sợ bật đứng người.
Cũng giống như lần trước, trên màn hình màu máu đỏ là một cái pháo hoa màu xanh lá xấu đau xấu đớn nở rộ, tiếp theo ở giữa còn một trái tim khổng lồ được vẽ bằng bút đỏ, sau tia sáng lập lòe, giữa trái tim có mười kiểu phát sáng.