"Anh..."
Vốn dĩ trong lòng Úc Dạ Bạc đã chuẩn bị sẵn một trăm cậu 'bẻ chữ đoạt lí' để chuẩn bị cãi nhau, kết quả thấy tốc độ nhận sai của ai kia nhanh đến chóng mặt khiến cậu trở tay không kịp phải nhanh chóng nuốt lời bên miệng về bụng.
Tần Hoài Chu nhìn cậu, ánh mắt vừa vô tội vừa bất đắc dĩ, cứ như kiểu đang coi cậu thành đứa con nít hở tí là giận với hờn.
Khụ, nói cho cùng hình như vấn đề nằm ở chỗ cậu thật...
Rồi rồi rồi, Úc Dạ Bạc tự biết bản thân đuối lý, quyết định chiến lược đánh trống lảng quăng vấn đề này ra chuồng gà. Cậu đứng dậy mặc áo, nhìn thấy Tần Hoài Chu vẫn mặc cái áo rách tay vì vậy mở cửa tủ quần áo: "Anh đứng lên thay bộ đồ khác đi."
"Được."
Úc Dạ Bạc vừa kiếm áo vừa vò đầu bứt tai oán trách: "Mẹ tôi thấy anh rồi, phải làm sao bây giờ?"
Tần Hoài Chu ngồi bên mép giường chân dài tùy ý vắt ngang, một bên cởi cúc áo một bên khẽ cười, nói: "Thấy thì thấy, dù sao chúng ta cũng đâu phải thật sự đang làm cái kia."
Thật thì thật vậy nhưng thốt ra từ miệng anh sao có vẻ quái quái nhỉ? Cái kia là cái gì? Anh ta đang nghĩ cái gì? Bọn họ đang làm cái gì?
Hơn nữa đây là trọng điểm sao?
Úc Dạ Bạc càng nghĩ càng lạnh sống lưng, lấy một cái áo sơ mi đưa cho Tần Hoài Chu, quay đầu nói: "Tôi nói này Tần Hoài Chu, lúc nói chuyện anh có thể đừng..." gay như vậy không?
Mới nói được một nửa đột nhiên dừng lại.
Tần Hoài Chu ngồi bên mép giường cởi áo lộ ra nửa người trên. Bả vai dày rộng, bắp tay cuồn cuộn, bên dười lồng ngực rắn chắc là tám múi cơ bụng.
Hai bên tuyến nhân ngư vô cùng gợi cảm.
Dáng người này...ngon!
Úc Dạ Bạc không ngờ dáng người Tần Hoài Chu sẽ tốt đến vậy.
Thấy Úc Dạ Bạc ngây người, khóe miệng Tần Hoài Chu đắc ý nhếch lên muốn khoe khoang một chút.
Song lại thấy miệng 'tra nam nhỏ' lập tức kéo thành đường thẳng, con ngươi màu trà tối sầm, cả người toát ra loại khí chất điên cuồng có tên 'người đàn ông ghen tị đỏ mắt', thâm trầm hỏi: "Cái tay bị thương của anh không có việc gì à?"
"Đã gần khỏi rồi."
Tần Hoài Chu nâng cao cánh tay cho cậu xem. Là thẻ bài đạo cụ thể chất của anh dĩ nhiên không giống người thường, lúc nãy còn thấy năm dầu tay cào máu me đầm đìa qua một buổi trưa đã nhỏ đi một nửa, đoán chừng đến cuối ngày có thể khỏi hẳn.
"Ok." Úc Dạ Bạc thẳng tay ném quần cho anh, lạnh giọng nói: "Anh thay quần áo ra, thay xong tôi dẫn anh đi gặp mẹ, đừng có lỡ mồm nói gì đó."
Tuy người làm nhiệm vụ không thể tiết lộ những chuyện của 'Nhiệm vụ kinh dị' cho người khác biết, nhưng nếu thẻ đạo cụ có thể thì sao? Nếu anh không may lỡ miệng nói ra có thể dọa sợ mẹ cậu không?
Tần Hoài Chu nhặt quần áo trên đùi lên ngờ vực chớp mắt, sao hàng này lại không vui nữa rồi?
Nhìn cậu thanh niên không vui cầm chiếc điện thoại ngồi ở đầu giường bên kia, Tần Hoài Chu vừa cài cúc áo vừa khẽ mèo méo meo mèo meo bò tới sau lưng cậu.
Thấy Úc Dạ Bạc đang lên mạng tìm gì đó.
"Làm thế nào để luyện thành cơ bắp?"
Đi tập thể hình ở phòng gym. Lết ra cửa? Pass
Úc Dạ Bạc lại tìm: "Ở nhà có thể luyện được cơ bắp không?"
Tập thể dục ở nhà. Phải vận động? Pass.
Úc Dạ Bạc tiếp tục tìm tòi: "Không vận động có thể tập thành cơ bắp không?"
Đéo.
Tốt, cậu đã biết, là cậu không xứng có cơ bắp.
Sắc mặt Úc Dạ Bạc đen như cuộc đời chị Dậu tắt trình duyệt tìm kiếm.
Phụt, Tần Hoài Chu suýt chút nữa nhịn không được bật cười thành tiếng, không hổ là em ấy, vô cùng đáng yêu.
Tần Hoài Chu mặc xong quần áo, hai người thống nhất khẩu cung sau đó mới đi ra ngoài gặp Úc nữ sĩ.
Úc nữ sĩ vốn đang ngồi cắn hạt dưa chat video tám chuyện với hội chị em cây khế, vừa nghe thấy tiếng mở cửa phòng lập tức cất túi hạt dưa, vơ nhanh lấy tờ khăn giấy che mặt khóc nức nở.
"Hu hu hu, cục cưng của mẹ, bảo sao con mãi không chịu tìm bạn gái, hóa ra con...Haizz, sao con không nói sớm....Mẹ nuôi con nhiều năm như cậy, một tay nước đái một tay nước cứt nuôi con lớn lên, chuyện quan trọng như vậy mà con không thèm nói với mẹ một câu.....Thật sự là quá đáng lắm đấy....Mẹ có phải là mẹ con nữa không? Con làm mẹ quá đau lòng, hu hu hu."
Cho nên trọng điểm không phải chuyện con trai mẹ có phải gay thật không, thậm chí cả đàn ông cũng dẫn vào nhà rồi mà là có bí mật không nói cho mẹ hả?
Nghe tới đây Úc Dạ Bạc ê hết cả răng.
"Mẹ, mẹ khóc xong chưa?! Được rồi, mẹ đừng làm loạn lên nữa." Úc Dạ Bạc đi đến cạnh ghế sofa lấy khuỷu tay chạm nhẹ bả vai bà: "À, đây là bạn của con tên Tần Hoài Chu, từ thành phố A tới chơi nên ở nhờ nhà mình vài hôm, buổi tối tụi con ngủ chung phòng."
Vốn dĩ Úc Dạ Bạc không tính nói cho mẹ mình sự tồn tại của Tần Hoài Chu, nhưng bây giờ hai bên chạm mặt, một người lớn sống sờ sờ như vậy sao có thể lập tức biến mất khỏi nhà cậu?
Hơn nữa bây giờ đã trễ cho nên chỉ có thể tìm đại một lý do, chờ ngày mai bảo Tần Hoài Chu về trong app rồi giả bộ anh đã về nhà.
Sau đó cậu lại làm bộ làm tịch giới thiệu cho Tần Hoài Chu: "Đây là mẹ tôi, trước kia là một diễn viên...." Cho nên khá thích diễn kịch.
Tần Hoài Chu ngoan ngoãn gật đầu, tiến lên nửa bước lễ phép chào hỏi: "Cháu chào cô ạ."
Có thể sinh ra người đẹp như Úc Dạ Bạc hiển nhiên giá trị nhan sắc của mẹ cậu cũng không thấp. Vóc người Úc nữ sĩ cao gầy, dáng người yểu điệu, khuôn mặt xuất chúng, trang điểm thời thượng, hơn nữa bảo dưỡng tương đối tốt cho nên thoạt nhìn như mới đầu 30.
"Chào con." Hình tượng thích diễn mọi lúc mọi nơi của mẹ cậu đâu? Vốn Úc nữ sĩ còn muốn diễn một chút, song giây phút ngẩng đầu thấy rõ mặt Tần Hoài Chu hai mắt của bà thoắt cái sáng bừng, cười đến nỗi đôi mắt cong cong thành hình lưỡi liềm: "Thằng bé này lớn lên đẹp trai thật đấy, gọi cô cái gì chứ? Phải gọi chị mới đúng."
Tần Hoài Chu: "....."
Hình như không giống trong tưởng tượng của anh lắm?
Khóe miệng Úc Dạ Bạc nhếch xuống, không có chút bất ngờ nào trước biểu hiện của mẹ, không hổ danh là mẹ mình.
Cậu đau đầu nói: "Úc tiểu thư, để con nhắc mẹ một chút, mẹ là hoa đã có chậu, mẹ có tin con gọi điện cho bạn trai mẹ tố cáo mẹ muốn trèo tường không?"
"Xùy, nói nhăng nói cuội cái gì đấy, thẳng nhóc thối không biết lớn nhỏ." Úc nữ sĩ bĩu môi không diễn nữa, lườm cậu một cái: "Mẹ không ở đây nửa tháng sao con còn chưa chết đói."
Sau khi mắng xong bà nghiêm túc hỏi hai người: "Hai đứa ăn cơm chưa? Tiểu Tần muốn ăn gì cô đi nấu cho cháu ăn."
Nhắc mới nhớ, Úc Dạ Bạc đúng thật là có chút đói bụng.
Trên bàn ăn Úc nữ sĩ ríu rít kể chuyện chuyến du lịch nửa tháng ngọt ngào của bà và bạn trai.
Bạn trai của Úc nữ sĩ là người Anh, hai năm trước hai người gặp nhau ở sân bay, lớn lên đẹp trai cao ráo lại có tiền, theo đuổi bà đến mức bà có muốn từ chối cũng không được.
"Hoàng tử nhỏ của mẹ đã chuẩn bị cho mẹ một bất ngờ vô cùng to lớn."
Hoàng tử nhỏ?
Úc – con của bà mẹ đơn thân – Dạ Bạc sắp bị bầu không khí màu hường phấn ngộ sát, vừa ăn cơm vừa đối đáp với mẹ già.
"Tiểu Dạ, con thấy hoa tai mới của mẹ chưa nè? Là người ấy mua cho mẹ đó, mấy đứa nhìn coi có đẹp không?"
Úc Dạ Bạc: "Đẹp."
"Còn cái nhẫn này thì sao?"
Úc Dạ Bạc: "Đẹp."
"Còn cái...."
Úc Dạ Bạc: "Đẹp."
Cực kỳ giống hình tượng nam cặn bã nói qua loa cho có lệ.
Nhưng thật ra Tần Hoài Chu cảm thấy khá có hứng thú với chuyện của hai mẹ con nhà này, không những nghiêm túc ngồi nghe còn chủ động hỏi han.
Từ trước đến nay Úc nữ sĩ rất không hài lòng thằng con giời đánh có chỉ số EQ bằng 0, nay thấy người khác chủ động hỏi thăm bà lập tức vui mừng như bắt được vàng lôi kéo anh tám chuyện.
Thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, Tần Hoài Chu cũng không có dấu hiệu lòi đuôi nên Úc Dạ Bạc chộp thời cơ đánh bài chuồn về phòng hút thuốc chơi game.
Chơi xong một ván game mới thấy Tần Hoài Chu mò về, trên tay còn cầm một đĩa trái cây đặt lên bàn: "Cô Úc bảo em ăn nhiều trái cây với hút thuốc ít thôi."
"Sao đã về rồi? Tôi tưởng anh muốn gia nhập hội chị em bạn dì của mẹ tôi." Úc Dạ Bác ấn thoát game, dập tắt điếu thuốc, cầm miếng dưa Hami trong đĩa trái cây ăn.
Tần Hoài Chu mỉm cười đáp lại: "Không phải vì anh muốn làm mẹ vui lòng sao?"
"Ai là mẹ anh?" Úc Dạ Bạc làm vẻ mắc ói, vừa ăn dưa vừa nói: "Chiều mai tôi giả bộ tiễn anh về nhà, đợi đến lúc ra cửa thì anh về ...."
"Nhưng vừa nãy mẹ em giữ anh ở đây làm khách một tuần rồi." Khuôn mặt Tần Hoài Chu lộ vẻ tươi cười cắt ngang lời cậu: "Thịnh tình khó lòng từ chối, anh đồng ý luôn."
Úc Dạ Bạc: "......"
Tiên sư cha nhà nó, sao cậu lại quên mẹ cậu là nhan khống chính hiệu! Người đã một bó tuổi còn hàng đêm mang trái tim thiếu nữ mộng mơ ôm gối ngồi nhìn diễn viên trên TV, một câu chồng ơi hai câu chồng à.
Tin hay không thì tùy, nhưng với khuôn mặt này của Tần Hoài Chu chắc chắn mẹ cậu còn ước anh sống cả đời trong nhà mình.
"Nói cách khác...trong vòng một tuần tới anh sẽ luôn xuất hiện trước mặt mẹ tôi?" Úc Dạ Bạc cảm thấy miếng dưa trên tay không còn ngọt nữa, lòng bàn tay run run làm rớt nó xuống đất. Vào lúc cậu cau mày chuẩn bị nói không đồng ý, Tần Hoài Chu lần nữa đoạt lời.
"Em yên tâm, đến thời gian làm lạnh anh sẽ trở về điện thoại, tuyệt đối không để mọi chuyện lộ tẩy."
"Nhưng...."
"Anh có thể nói chuyện phiếm với mẹ em."
"Nhưng mà...."
Tần Hoài Chu đột nhiên ngồi xổm xuống đất giúp cậu nhặt vỏ dưa, lúc ngẩng đầu lên im lặng không nói gì.
Hai mắt người đàn ông sáng ngời, mặt
Hơn nữa hàng này còn bày ra vẻ mặt 'anh rất có ích đừng đuổi anh về'.
Rồi rồi, mẹ cậu nói quá nhiều làm cậu đỡ không nổi, bây giờ có người tám chuyện cùng bà ấy cũng khá tốt.
Vì thế cậu nhả ra một câu: "Một tuần thôi đấy."
Tần Hoài Chu cảm thấy vô cùng hài lòng.
Buổi tối Úc Dạ Bạc tắm xong nằm trên giường mở app 'Nhiệm vụ Kinh dị' bắt đầu nghiên cứu, cậu ấn mở thông tin cá nhân, tên nhiệm vụ trở thành [Trò chơi xác chết vô danh].
Thật ra không cần xem cậu cũng có thể đoán được.
...Quả nhiên phía trên [Trò chơi xác chết vô danh] là một con dấu cấp S vàng chói.
Xuất sắc qua cửa.
Khen thưởng vẫn là mấy thứ kia.
Sau khi trò chuyện cùng Uông Lôi Úc Dạ Bạc mới biết tích góp điểm thuộc tính có bao nhiêu khó khăn.
Đối với rất nhiều người làm nhiệm vụ mà nói lần đầu tiên có thể sống sót đã là không tồi, đừng nói cấp S, rất hiếm người nào đạt được cấp B trở lên.
Nhiệm vụ Kinh dị chia làm sáu cấp ABCDE.
Cấp S thuộc về ngoại lệ.
Theo cách phân chia như vậy cấp A đạt được 3 điểm thuộc tính, cấp B đạt được 2 điểm thuộc tính, cấp C và D tuy giống nhau đạt được 1 điểm thuộc tính nhưng giá trị tâm nguyện lại khác nhau.
Cấp E không đạt được bất kì khen thưởng nào.
Giống như nhiệm vụ lần này những người đó đều sống lại, tuy rằng chiến thắng nhưng chỉ đạt cấp thấp nhất, không có điểm thuộc tính hay tiên bạc khen thưởng, giá trị tâm nguyện tương đương với 0 điểm.
Mỗi chuyến đi là mỗi nhiệm vụ thích hợp.
Nếu không hài lòng với giá trị tâm nguyện thì có làm bao nhiêu nhiệm vụ đi chăng nữa cũng vô dụng, bởi vì chỉ khi hoàn thành mong ước bọn họ mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự rằng buộc của app Nhiệm vụ kinh dị.
Hiển nhiên app dùng cách này để người chơi có cái nhìn tích cực hơn khi đối mặt với nhiệm vụ.
Còn đạo cụ thì sao? Đó là thứ đồ có tiền cũng khó mua được, chỉ có từ điểm cấp A trở lên mới nhận được khen thưởng đạo cụ. Rất nhiều người làm nhiệm vụ ngoại trừ mở gói người mới thì về sau hoàn toàn không có thêm đạo cụ nào nữa.
Úc Dạ Bạc nhìn đống điểm thuộc tính âm của bản thân lòng đau như cắt, nhanh chóng chuyển toàn bộ 20 điểm thuộc tính vào sức bộc phát trong nháy mắt, kế đó tắt cửa sổ thuộc tính giả bộ nhắm mắt làm ngơ.
Xong xuôi cậu vui vẻ quyết định mở thẻ bốc thăm trúng thưởng. Cậu mở kho hàng tìm được tấm thẻ đạo cụ rút thăm trúng thưởng cao cấp ấn vào.
Thế nhưng màn hình hiện lên thông báo.
[Cảm ơn bạn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.]
???
May cái con mẹ mày, cái thứ đồ chơi này cư nhiên còn biết lừa bịp người khác?
Mặt Úc Dạ Bạc đầy dấu chấm hỏi, đúng lúc Tần Hoài Chu đi ra từ phòng tắm, cậu lập tức từ trên giường bật dậy: "Tần Hoài Chu tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Người đàn ông nhướn mày: "Anh nghe."
Úc Dạ Bạc nâng điện thoại tới trước mặt anh: "Anh cho tôi số điện thoại CSKH, tôi muốn khiếu nại cái app chó má này."
Tần Hoài Chu: "....."
Nếu có thể khiếu nai thì đường dây nóng này đã bị phá sập từ sớm rồi.
Người đàn ông biết rõ mọi chuyện là như thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, anh cố nén cười bày ra vẻ mặt nghiêm túc an ủi cậu: "Khụ, em xem lần trước em triệu hồi được thẻ bài mạnh như anh nên đương nhiên lần này vận may kém hơn cũng là điều bình thường."
"Bình thường?" Úc Dạ Bạc trơn mắt.
"Đúng vậy, không phải fans em thường xuyên hay nói câu gì mà định luật bảo tồn nhân phẩm sao?"
Câu này có thể an ủi tâm hồn bé nhỏ của Úc Dạ Bạc sao? ĐƯƠNG NHIÊN LÀ KHÔNG THỂ.
"Khụ, tốt xấu gì cũng phải cho cái bùa định thân chứ...."
Nicolas Khoai Dẻo cậu lại một lẫn nữa nhớ tới vụ 90000 nhục nhã, ném điện thoại qua một bên, như đứa tự kỉ cuộn tròn trên giường thành bánh khoai dẻo.
Cút con mẹ mày chứ rút với chả thăm.
Là cậu không xứng à!!!
Hóa ra vật nhỏ này còn có một mặt ấu trĩ như vậy.
Người đàn ông nhìn cục lông mềm mại trên giường, khóe miệng mhịn không được nhếch lên, lấy ngón tay khều khều cổ áo cậu, dỗ dành: "Tiểu Dạ đừng nóng giận, chuyện này đâu có gì to tác."
"Anh chả hiểu gì hết." Úc Dạ Bạc nhắm tịt mắt giả chết, bây giờ đừng hòng ai nói lý được với cậu.
'Sách ảnh' thiếu một cái đã đành, bây giờ cái app này cũng bắt nạt cậu, hiện giờ tâm trạng cậu xấu hơn bao giờ hết.
Tần Hoài Chu lại khều nhẹ cổ áo cậu: "Em ăn kẹo không?"
Úc Dạ Bạc quay đầu lấy một viên kẹo trong