Trời đã chuyển xế chiều, tiếng quạ, cú đã bắt đầu kêu nơi những tán rừng rậm rạp, khu rừng ngày một tối hơn, ánh sáng đã sắp tắt thật rồi. Thiên Yết vẫn chưa thoát ra được khỏi khu rừng này. Cô sợ vô cùng, quả thực là sắp hoảng đến phát khóc, nếu không thoát khỏi đây cô sẽ chết ư, cô chưa bao giờ bị vướng vào hoàn cảnh như này, cũng không biết phải xử trí như thế nào mới vừa. Chỉ cứ biết đi và đi, cô đang đi, trong lo sợ, vừa mò đường vừa nhìn xung quanh sợ sẽ có thứ gì đó đáng sợ lao đến.
Được một đoạn thì phía tán cây đằng xa có tiếng động, Thiên Yết giật mình khựng lại, cô muốn nhìn ra xa, nhưng nhận lại chỉ là bóng tối, u ấm và lạnh lẽo. thế rồi tiếng động ngay lập tức đã ở phía sau cô, như thứ gì đó mới vút qua, nhanh như cái chớp mắt, Thiên Yết quay phắt lại nhưng lại không thấy gì, lại thấy trên tán lá có thứ dịch đỏ sánh như máu. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Thiên Yết, so với việc xảy ra 6 năm trước thì quả thật đáng sợ hơn nhiều. Bởi lúc này cô chỉ có một mình, một khu rừng, sẽ không có Thiên Bình bảo vệ cô nữa, càng không có hàng xóm. Thiên Yết hối hận, cô sợ thật rồi, không hiểu sao cứ thế nước mắt trào ra, vừa tủi thân vừa sợ hãi, bước chân nặng trĩu lại không thể bước tiếp, nói thẳng ra là không có sức để mà bước.
Thế rồi một tiếng động phát ra tiếp nữa, phía mặt đất tiếng lá khô bị dồn lên như có vật thể nào đó đè lên nó nghe tiếng khô ráp. Càng ngày càng gần cô, lại thêm tiếng động mà cô sợ hãi, cô biết đó là thứ gì, là rắn. Tiếng của con rắn rì rầm với chiếc lưỡi dài đang trườn tới, Thiên Yết muốn chạy, nhưng chân không có sức nữa, cô lấy hết sức lực cuối cùng cố gắn quay lại, quả nhiên là một con rắn đen xì. Thấy Thiên Yết nhìn, nó khựng lại, cách cô khoảng chục mét, vươn cái cổ nó lên mà bành ra. Thiên Yết căng mắt lên sợ hãi, như cả con ngươi sắp không chịu được mà rơi ra ngoài.
- Aaaaaahhhhhhhh - Cô hét lên, rồi không hiểu sức đâu mà chạy thục mạng.
- Cứu tôi với - âm thanh trong vô vọng, cô đang trông đợi điều gì? Sự may mắn cuối cùng ư.
Nước mắt khiến cô nhòe đi tầm nhìn, mọi thứ trở nên mờ đặc, chả rõ đường đi, âm thanh của con rắn vẫn sau lưng cô, quyết không tha cho cô. Cho đến khi Thiên Yết vấp phải một cành cây chắn ngang đường mà ngã, lăn lộn mấy vòng, con rắng vút lên lao về phía cô như muốn ra đòn cuối cùng.
Vúttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt .
Âm thanh của một thứ gì đó sượt qua và con rắn cắm thẳng mình vào cái cây cạnh đó, chiếc mồm vẫn há to, trên thân là chiếc mũi tên. Cảnh đó cũng khiến Thiên Yết sợ hãi không kém
Thiên Yết nhìn sang, một bóng đen tiến tới, Thiên Yết vội lau nước mắt để nhìn rõ hơn chỉ đến khi người đó đến gần. Người đó đến gần, hạ chiếc mũ chùm đầu xuống lộ ra một khuôn mặt.
- Cô không sao chứ? - Người đó đưa tay ra muốn đỡ lấy Thiên yết
Một người lạ, Thiên Yết nhìn người đó, nhưng còn cảnh giác, nên tự đứng dậy, người lạ kia thấy vậy liền rụt tay lại, hắng giọng vài tiếng, rồi nhìn qua chỗ khác, dáng vẻ trông rất lịch thiệp.
- Thật sự cảm ơn anh, nhưng anh là ai?
Người kia trông có vẻ cũng khá là ngại.
- Tôi là Mike, là thợ săn.
- Thợ săn?
Thiên Yết lấy làm lạ, nơi hoang vắng này có người đã khó, sao lại có một thợ săn ở đây.
- Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị về thì nghe thấy tiếng la hét nên chạy tới xem sao, thì gặp được cô.
Mike vừa nói vừa lắn lư con thỏ kiếm được trên tay.
- Nếu anh nói vậy, thì chắc gần đây có một khu dân cư?
Mike gật đầu, đúng rồi, làng của chúng tôi ở gần đây, nếu cô không chê có thể đến đó tạm trú đêm nay.
Như tìm được vị cứu tinh, Thiên yết liên tục gật gù.
- Thật tốt quá, anh giúp tôi ra khỏi đây với, tôi không muốn ở đây thêm một chút nào.
Mike nở một cụ cười chấn an Thiên Yết.
- Không sao, có tôi đây rồi, cô đi theo tôi.
Thiên Yết gật lia lịa, liền theo sau Mike.
Phía sau Mike đi được một đoạn, Thiên Yết đánh giá người này một lượt, cũng thật là ưa nhìn, trắng trẻo, lại có tài bắn cung thật giỏi. Nếu không nhờ anh, cô đã bỏ mạng ở đây rồi. Thiên Yết nhìn trong bị của Mike treo sau lưng bất giác thấy nó không ngừng nhỏ máu.
- Mike, bị của anh có gì vậy, máu nhiều ghê.
Mike có chút hắng giọng.
- À, là con thỏ hồi nãy đó, chắc do tôi vứt vào nên mới chảy nhiều máu thế.
Thiên Yết à lên một tiếng, nhưng chưa được bao lâu thì cô khựng lại, con thỏ? Con thỏ hồi nãy Mike giơ lên đã khô queo, vết máu đã vón cục, không thể nhiều máu đến vậy. Thiên Yết bắt đầu suy ngẫm. Mike nói anh ta là thợ săn, thường thợ săn có cơ thể rắn chắc, lại mưa nắng nhiều nên làn da đã ít nhiều rám nắng không ít, gì chứ cứ nhìn anh Thiên Bình thì biết. Mike lại trông rất trắng trẻo, hơn nữa có thể nói là xanh xao, thật không giống với một thợ săn.
Vết máu lại quả thật vẫn còn rất lỏng, còn nhỏ từng giọt, chẳng phải trước lúc gặp rắn, cô đã thấy một thứ gì đó vút qua sao? Lại còn có vết dịch đỏ như máu vương lại trên tán lá. Rốt cuộc Mike là ai? Thợ săn không thể có tốc độ như vậy. Anh ta nói nghe thấy tiếng hét thì chạy tới, nhưng thực chất có lẽ anh ta đã thấy cô ngay từ đầu.
Thứ kinh khủng như vậy không lẽ là Sói??? Không, sói sẽ đi theo bầy, vậy chỉ còn một giả thuyết....
- Cô sao vậy?
Tiếng nói của Mike phá tan suy nghĩ của Thiên yết khiến cô giật mình, cô to mắt nhìn Mike, cố xua tan đi những suy nghĩ vừa rồi.
- Không có gì, tôi có lẽ hơi nhớ người nhà.
Mike cười.
- Cô đã bỏ trốn, giờ lại thấy hối hận ư?
Thiên Yết có phần ngạc nhiên.
- Sao anh biết tôi bỏ trốn?
Câu hỏi khiến Mike có phần khựng lại, như đã vô ý sơ hở điều gì.
- Thì đã đi sâu vào đây, đa phần là cãi nhau với người nhà nên hứng lên trốn đi, không may bị lạc, ahah - anh ta cố gặng ra một nụ cười nhạt nhẽo.
- Mà chưa hỏi cô, cô đây tên gì vậy?
Thiên yết dường như ý thức được người đối diện không phải tốt đẹp gì.
- Tôi nghĩ mình nên trở về nhà thì tốt hơn.
Mike bất chợt thay đổi sắc mặt sau câu nói của Thiên yết, anh ta không còn thể hiện là người ấm áp nữa, khuôn mặt lạnh lẽo.
- Cô đã đi xa vậy rồi, còn có thể quay về sao?
Thiên Yết cố gắng tỏ ra bình thường, mặc dù một nỗi sợ khác lại bắt đầu nổi lên.
- Không sao, cảm ơn anh đã cứu tôi, dù sao tôi cũng phải về, anh tôi đang đi tìm tôi rồi.
Mike bật ra một tràng cười.
- Ahahaha, tìm cô? Cô có chắc anh cô có thể tìm ra được cô không, hay là lúc đó cô đã làm mồi rồi.
Nói rồi hắn ta tiến gần về phía Thiên yết, trên mặt nở rõ nụ cười nửa miệng đến đáng sợ.
Thật sự Thiên yết nói vậy thôi, chứ