Bảo Bình chạy cật lực trong đêm tối, những thứ cô chạy qua đổ rạp như bãi chiến trường bởi sức mạnh áp đảo, trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh Cự Giải và Thiên Yết đang mặn nồng bên nhau. Đúng, cô đã nhìn thấy được những hình ảnh chết tiệt ấy, khi mà Cự Giải trao mình cho Thiên Yết. Sự tuyệt vọng, ghen tuông, tức giận bao trùm lấy cô khiến cho tốc độ của Bảo Bình lúc này có thể hủy diệt bất cứ thứ gì.
Bỗng dưng có một mùi lạ khiến Bảo Bình dừng lại, cô khịt khịt mũi đầy khó chịu, một thứ mùi thơm kèm mùi mùi tanh lẫn lộn với nhau. Mùi thơm của con người, và mùi tanh của lũ Ma Cà Rồng ăn tạp.
Vừa hay, trong chuyến chạy marathon vô định của mình, Bảo Bình không biết từ lúc nào đã đi lạc về ngôi mộ cổ gần ranh giới giữa hai tộc Ma Cà Rồng và Tộc Sói. Nơi đây là nơi tập trung nhiều ma cà rồng nhất, chúng vẫn sống trong những căn nhà như mình thường, xung quanh là cây cối bao trùm, ngôi mộ được đặt ở gần biên giới giữa hai tộc như khởi đầu của tộc Ma cà rồng, được trang hoàng như một nơi thờ cúng của đám ma cà rồng. Bất kể bọn tộc Sói chỉ cần đến gần, đều có thể bị phát giác, chúng cũng không dám lại gần nơi này, bở cũng đã có vô số xác Sói nằm gọn lại nơi đây do ý đồ muốn phá vỡ nó. Bảo Bình khéo léo ẩn nấp sau ngôi mộ to lớn, đôi tai thính cho phép cô có thể nghe được cuộc hội thoại từ những kẻ khát máu ăn tạp và con mồi đáng thương. Mùi hương của cô là tập hợp của nhiều mùi hương do chế độ ăn uống khác một con Ma cà rồng hay một con Sói bình thường nên khá khó để nhận ra nó.
- Một nhân tộc yếu đuối lại dám cả gan đi vào khu vực này ư?
- Đúng đó thưa tộc trưởng, chính mắt tôi đã thấy hắn giết các Ma cà rồng khác. Hắn chính là thủ lĩnh của đám người trong ngôi làng bỏ rơi đó.
Thủ lĩnh, bỏ rơi? Bảo Bình có chút ngờ vực, mùi hương này rất quen thuộc, có khi nào là tên điên năm đó đã đánh nhau với cô. Đôi mắt Bảo Bình sắc lẹm, cô ẩn mình trong tán lá nhìn về phía xa. Thiên Bình bị tên Ma Cà Rồng Mike bẻ tay ra sau, quỳ rạp dưới đất, nhưng khuôn mặt chẳng chút vẻ sợ hãi.
- Vậy chính là mày đã giết chết người của tao?
- Nếu được, tao còn muốn san bằng cả tộc chúng mày cơ! - Thiên Bình nhổ toẹt bãi nước bọt, không nao núng mà nhìn tên trưởng tộc Ma cà rồng.
Cả đám Ma tộc cười sảng, chỉ với một nhân tộc yếu ư? Nụ cười chế giễu, vang vọng trong không gian.
- Hàm hồ thật, để thưởng cho sự gan dạ của ngươi, ta sẽ dùng máu ngươi để cho những đứa con khát máu của ta thưởng thức. Máu của ngươi thật thơm...
- Đúng, thơm thật, y như đứa con gái mà hôm nọ tôi đã gặp - Mike hưởng ứng.
Thiên Bình bỗng lộ vẻ mặt tối sầm, tức giận.
- Con mẹ chúng mày, có vẻ đấy cũng là cách chúng mày đã làm vậy với em gái tao đúng không? Nói, em gái tao giờ đang ở đâu... lũ chó chết.
Mấy tên Ma cà rồng khựng lại mất mấy giây.
Hóa ra nó làm em gái mày à? - Mike vuốt cằm - Tiếc là ta còn chưa kịp hành động thì tên Cự Giải đó đã tìm đến.
Cự Giải? - Trưởng Tộc nhíu mày - Nó có thể đến nhanh như vậy mà người tộc ta lại không phát giác ư?
Đúng vậy, rất nhanh, một tốc độ không ai đếm được, cũng chính nó đã ghim mũi tên lên vai tôi, rất may vế thương đó đã lành lại nhanh chóng - Mike đáp lời.
- Lũ khốn nhà Loway đó, không biết đã lấy được thứ gì từ ngôi mộ mà có thể khỏe đến mức đó. Thật khiến ta muốn bẻ cổ mà hút hết máu của chúng.
Nghe qua đoạn hội thoại đó, Thiên Bình đã phần nào đoán được, em gái anh giờ đã vào tay của kẻ còn ghê gớm hơn nhiều. Và nếu điều đó xảy ra, thì em gái bé bỏng của anh đã phải nằm lại lạnh lẽo ở một nơi nào đó. Thiên Bình thất thần, tuyệt vọng, nếu không ép buộc Thiên Yết, có lẽ giờ này cô ấy vẫn đang chờ anh đi làm về, chứ không phải nhận cái chết đắng cay như vậy, tất cả là tại anh.
Tên tộc trưởng sực lên một tiếng.
- Thôi, vậy cũng chẳng sao, coi như là mất một con mồi thôi, giờ thì vẫn có một con mồi khác chui vào lưới đấy thây.
Lúc này, hắn ta cúi xuống, giật tóc Thiên Bình kéo lên.
- Có lẽ em gái ngươi đã về đến bến bên kia rồi, để ta giúp ngươi gặp lại nó nhé!
Đôi mắt hắn dần trở lên trắng dã, những đường gân xanh thẫm nổi đầy khắp cơ thể, hàm răng trở nên sắc nhọn trực chờ bổ xuống cổ Thiên Bình. Anh cũng không có vẻ gì là run sợ, cùng lắm chết nhanh để còn được gặp em gái của mình.
Trước khi hàm răng kinh tởm ấy kịp cắm phập vào da thịt Thiên Bình, một cú đấm mạnh khiến hàng cây đổ rạp phía sau ngôi mộ cổ.
Bảo Bình bước ra, đôi mắt lạnh lẽo của cô gây lên một áp lực lớn với những người ở đó, Cự Giải hắn ta mạnh mẽ, nhưng tuyệt nhiên hắn ta không vô tình. Còn Bảo Bình thì khác, trong cô còn có cả bản năng của Sói cùng sự hận thù khiến cô trông nguy hiểm gấp trăm lần. Đúng, đối diện với kẻ thù từng giết chết bố mẹ mình, thật không có gì kể xiết. Dù với số lượng đông đảo, xong không hiểu vì điều gì, đứng trước một nữ ma cà rồng lai sói, đám còn lại đều rụt hết cổ lại.
- Bảo Bình? Không phải mày đang trốn chạy cùng gia đình Loway sao?
Bảo Bình cười lạnh.
- Đúng là đang trốn chạy, nhưng tao lại tình cờ đi qua nơi này mất rồi. Nên tao rất tò mò chúng mày hiện đang sống ra sao đấy.
Cảm thấy miếng mồi trước mặt có thể bị đánh mất như lần trước, Mike sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra nguy hiểm.
- Đây... đây là con mồi của bọn tao... Mày đừng hòng chiếm mất.
Tên tộc trưởng cũng têm vào
- Đúng, nhà Loway chúng mày không hút máu người, cớ sao lại đến đây?
Thật hèn hạ, Bảo Bình nhìn khinh bỉ.
- Ai nói tao có hứng thú với cái thứ này?
Tên trưởng tộc hãi hùng, không hứng thú với con người? Chả lẽ lại đến đây giết hết bọn chúng sao? Nói xem, để hạ được Bảo Bình có thể dùng đến số lượng bù chất lượng, nhưng hệ quả cũng khá khôn lường. Nhất là khi chưa có sự chuẩn bị thì hắn không muốn tổn thất ai cả. Dù bọn Ma tộc này vẫn đấu đá nhau, nhưng kẻ thù của kẻ thù thì vẫn là bạn. Đối với cả tộc Ma cà rồng thì nhà Loway chính là cái gai trong mắt. Nhưng trước tình thế này thì bọn chúng thật sự không muốn đánh nhau.
Nhận thấy biểu cảm của hắn ta, Bảo Bình cười khinh bỉ, cô giãn cơ mặt.
- Đừng sợ, tao đến đây để mang quà đến cho chúng mày mà?
- Quà???
Bọn chúng khó hiểu
Bảo Bình nhìn Mike
- Không phải mày muốn