Đã mấy ngày trôi qua tại bang Olaf, thế nhưng đám người Song Tử vẫn chưa tìm thấy manh mối của mảnh Aries. Họ đã bỏ cả ăn cả uống, chỉ cắm rễ ở ngôi đền Goblin để tìm kiếm mọi tung tích, nhưng không hề có mật đạo nào cả, cũng không có chút manh mối nào.
- Lần đó chả phải chúng ta đã phá tâm bia thiêng liêng của tộc thú để tìm ra mảnh Sagittarius sao? Hay là phá luôn bực tượng này đi?
Song Tử bày kế, nhất thời tộc trưởng cùng các vị trưởng lão hết hồn can ngăn.
- Ấy ấy không được, đây là bức tượng thần của chúng tôi, lễ cầu tinh hàng năm cũng nhờ đó mà ban cầu cho bọn trẻ. Sao nói phá là phá được, tội chết, tội chết.
Một ông lão râu trắng phớ, chống gậy lọc cọc can ngăn.
Song Tử gật gù, anh lấy tay vuốt cằm, dù bộ râu xuề xòa trước đó đã cạo nhẵn.
- Thật kỳ lạ, trong cuốn lược sử ấy rõ ràng đã nói mảnh Aries nằm ở đây, sao có thể không có chút manh mối gì nhỉ?
Bạch Dương cầu ước dưới bức tượng, dải voan trên chiếc váy trắng của cô trải trên đất, trông như một nữ thần. Đôi mắt nhắm nghiền thành tâm cầu nguyện.
- Hỡi vị thần Goblin vĩ đại, nếu thật sự con mang trong mình sứ mệnh đặc biệt ấy... xin ngài... xin ngài hãy chỉ đường dẫn lối cho con. Nơi trái tim con khấn nguyện, được mong ngài ban cho manh mối đến với mảnh ghép thần.
Khấn đến đây, Bạch Dương thấy mình thông suốt vô cùng, tâm trí cô tràn ngập sắc cầu vồng tuyệt đẹp. Nó là gì nhỉ? Bạch Dương nghĩ thầm, dải màu vô cùng quen thuộc.
- Là quả cầu....
Bạch Dương bừng tỉnh như vừa trải qua một cơn mộng dài, đôi mắt cô nhắm thẳng vào quả cầu tinh trên tay tượng thần Goblin.
- Cha, kia chính là quả cầu của vị thần tộc chúng ta?
Tộc trưởng nhìn lên gật đầu biểu thị đồng ý.
- Đúng vậy, theo ghi chép thì tộc yêu chúng ta ban đầu chỉ là những sinh linh bình thường như nhân tộc. Chỉ khác ở chỗ hình dáng chúng ta có phần khác biệt đôi chút với đôi tai dài nên tách riêng ra với tên gọi tộc Yêu. Cho đến khi vị thần Goblin xuất hiện, trong quá trình đi thám hiểm thế giới bên ngoài, ông ấy đã nhận được một nguồn sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ. Từ đó tạo ra được cầu tinh và chia sẻ lại cho Yêu tộc. Khi ông ấy mất đi, cầu tinh của ông ấy cũng lụi tàn màu sắc, thế nhưng một dải năng lượng trắng long lanh vẫn còn và tồn tại đến ngày nay, tộc trưởng kế nhiệm đã đem nó đặt cùng bức tượng thần Goblin để tri ân. Dù đã lụi tắt, chỉ còn những dải năng lượng trắng, xong, cũng nhờ đó mà các đời tộc trưởng đời sau có thể tiếp dẫn sức mạnh từ nó đến những quả cầu khác.
Tộc Trưởng dừng lại, hắng giọng, có chút tự hào.
- Những đứa trẻ ban đầu nhận cầu tin chỉ là những dải màu đơn sắc, trải qua tu luyện thì những dải màu sắc khác cũng dần được hình thành. Cầu tinh của người nào càng nhiều màu thì chứng tỏ họ cực kỳ mạnh, trước nay người thường tinh tấn lắm mới chỉ hấp thụ được tối đa 3 dải năng lượng, đến ngay cả ta và các tộc trưởng đời trước cũng chỉ đạt nhiều nhất 5 dải. Con biết không? Khi mới ban phép cho con, chỉ là một công chúa nhỏ, nhưng dải màu của con lại rực rỡ ánh cầu vồng 7 màu long lanh khiến ngươi người nhà nhà đều hoan hỷ ước nguyện. Lúc đó ta đã biết, tương lai con nhất định sẽ làm nên sự nghiệp. Nhưng càng không ngờ hơn, con lại là truyền nhân của vị thần Aries.
Bạch Dương vẫn đang ngắm nhìn quả cầu của vị thần Goblin, nghe cha nói đến đây, cô cười trấn an.
- Dù có thế nào con vẫn là con người thưa cha.
Tộc Trưởng gật gù mỉm cười.
Bạch Dương khẽ gật đầu nhìn ông rồi lại trở lại nhìn quả cầu, đó là nguồn gốc của sức mạnh, liệu có giống như tộc thú? Sức mạnh đều nằm trong đó? Cả một đời người tu luyện cũng chỉ mong cầu tinh hấp thụ những năng lượng đó. Những người mất đi thì cầu tinh cũng tắt ngỏm, duy chỉ có mình quả cầu này vẫn tồn tại. Vậy có nghĩa là, dấu hiệu của thần Golbin vẫn còn tồn tại? Vậy làm cách nào để tìm ra nó đây? Nếu mảnh ghép nằm trong đó, há quá dễ dàng để tìm nó sao?
Cô suy nghĩ mãi.
"Hấp thụ.... năng lượng... mạnh lên...?
Như hiểu ra điều gì đó, cô nhìn sâu vào quả cầu ấy, nếu quả cầu của cô đạt được nhiều dải màu như vậy, có lẽ nào nó chính là sức mạnh nhận được từ quả cầu nguyên thủy. Nếu có thể khiến nó hấp thụ năng lượng một lần nữa... có khi nào....?
Nghĩ là làm, Bạch Dương nhẩm thần chú, quả cầu trên vai cô liền bay tới bên quả cầu trắng trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
- Công chúa... đây là...? Người đang làm gì vậy?
Các trưởng lão hoảng hốt, ngay cả cha Bạch Dương và Nhân Mã cũng bất ngờ trước hành động này.
- Bạch Dương .....
Nhân Mã nhìn cô, thấy ánh mắt ngập tràn sự kiên định, anh biết cô đang có ý định gì đó.
Ngay khi quả cầu của Bạch Dương tiến gần đến nơi quả cầu trắng, nó bắt đầu dao động, như có một lực hút khiến chúng như muốn nhập lại làm một.
Bạch Dương muốn đẩy phép thuật của mình để hồi sinh quả cầu trắng, làm vậy chắc chắn sẽ mất sức. Quả cầu trắng hút lấy hút để sức mạnh, Bạch Dương bắt đầu cảm thấy chóng mặt, cô đứng không vững, toàn thân cảm giác như đã mềm nhũn.
Nhân Mã muốn cản Bạch Dương, nhưng cô không cho phép, quả cầu trắng liên tục hút lại sức mạnh từ quả cầu của cô, hai quả cầu xoay quanh nhau, quả cầu trắng dần xuất hiện những dải màu mờ ảo. Tộc Trưởng thấy vậy cũng vận quả cầu của mình, các bô lão cũng nhất tề làm theo. Bạch Dương hét lên ngăn cản.
- Cha, nếu làm như vậy mọi người sẽ mất hết sức mạnh, đừng liều mạng theo con.
Tộc trưởng và các bô lão bật cười.
- Cả đời này sống cũng đủ rồi, sức mạnh cũng có nhờ đây, thay vì mang nó chết cùng thì chẳng thà trả lại cho cội nguồn tạo ra nó.
Các trưởng lão cũng gật gù tán thưởng, Nhân Mã và Song Tử đều nhìn nhau, họ không giúp ích được gì, thật giống như người thừa, nhưng chí ít họ mong cách này có hiệu quả. Bằng không sức mạnh của bọn họ sẽ bị mất đi vô ích.
Những quả cầu phép dao động xung quanh quả cầu trắng, những người dân trong tộc tò mò đứng xem rồi hô hoán nhau tập hợp. Bọn họ cũng một lòng vận cầu của mình để giúp sức.
Bạch Dương nhìn mọi người xung quanh một cách cảm phục, đôi mắt rưng rưng vì sự xúc động, long lanh ngấn nước. Cô nhìn về phía quả cầu tinh như mong mỏi chuyện gì đó sẽ diễn ra. Những quả cầu quay xung quanh quả cầu chính, chúng quay nhanh và mạnh mẽ đến nỗi mọi người không nhìn rõ. Chỉ thấy quả cầu trắng đơn thuần lúc đầu ngày một lung linh bởi muôn vàng sắc màu, quả cầu ấy đã sống lại.
Lúc này ngôi đền Golbin trao đảo khiến mọi người phải dậm chân để có thể đứng vững. Bức tượng Golbin vĩ đại rung chuyển ầm ầm sang một bên khiến mọi người được phen kinh hãi.
Khói bụi mù mịt, mọi người thi nhau lấy áo che mũi, Bạch Dương ngừng vận phép, cô ngừng lại chao đảo không vững, liền ngã về phía sau. Nhân Mã rất nhanh đỡ lấy, ôm cô vào lòng, toàn thân Bạch Dương lạnh toát, nhưng mồ hôi mồ kê lại nhễ nhại, đôi mắt thiếu sức sống nhìn về phía bức tượng đã xê dịch.
- Bế em....
Bạch Dương nặng nề nói, Nhân Mã bế cô lên, đến gần hơn, nơi chân bức tượng ban nãy là một chiếc quan tài cổ dài chừng 3m, rộng 1m5.
Mọi người nhốn nháo nhìn xuống bên dưới.
- Đây... đây là..?
Tộc trưởng lúng túng.
- Là quan tài của thần tộc