Xử Nữ lờ mờ mở mắt, cơn đau ở bờ vai truyền tới khiến hắn cau mày đau đớn, đôi mắt đảo xung quanh bởi trước mắt vẫn bị che lấp bởi một lớp mờ ảo. Không biết hắn đã hôn mê trong bao lâu, nhưng mũi hắn thấy khó chịu, không khí vẩn lên mùi ẩm thấp tanh hôi, nhìn trông như một cái hố đất được đào tạm bợ, nhem nhuốc.
Xử Nữ gắn gượng ngồi dậy, khi tầm nhìn rõ ràng hơn, hắn nắm lấy bờ vai, lúc này đã được băng bó bằng miếng vải thô dơ bẩn, xộc lên mùi tanh tưởi. Phía góc phòng, một bóng người gầy trơ, gục đầu mệt mỏi.
Hắn nhìn kỹ, bằng thị lực của loài Sói, hắn nhìn thấy một người đàn ông bẩn thỉu, trông như cái xác khô không còn sức sống. Ông ta nặng nhọc nâng cái đầu của mình lên nhìn về phía Xử Nữ, giây phút ấy, cơn bàng hoàng trong hắn sống lại, đôi mắt thu bé lại chỉ vỏn vẹn bằng một người, bởi dù ông ta có thay đổi đến thế nào cũng không khiến hắn quên được con người ấy - Ninas - Tộc trưởng tộc Sói mạnh mẽ một thời, giờ chỉ còn là cái xác khô.
Môi Xử Nữ mấp máy không thành lời, hắn hận Ninas, nhưng với thảm cảnh hiện tại của ông, hắn cũng không thể không mềm lòng. Điều gì khiến một Ninas tàn bạo trong mắt hắn lại trở nên đáng thương như bây giờ?
- Con đã tỉnh rồi sao?
Ninas khổ sở nói, ông ta sực cười.
- Thật xin lỗi con, chỗ này của ta không được đầy đủ cho lắm nên chỉ có thể dùng tạm vải quần bẩn thỉu để cầm máu cho con.
Đầu Ninas cứ nhấp nha nhấp nhổm, ông ta muốn nhìn Xử Nữ rõ hơn, xong sức lực có giới hạn, cứ gượng lên rồi lại mệt mõi rũ xuống. Xử Nữ nhìn ông ta mà lòng có chút chua xót, đáng lẽ hắn phải là người vui nhất mới phải, với những gì hắn chịu đựng thì Ninas đáng phải trả giá hơn thế, nhưng sao hắn lại thấy đau lòng? Suy cho rằng, Ninas vẫn là cha hắn, trước khi trở nên tàn bạo, ông ấy vẫn là tấm khiên vững chãi bảo vệ hắn.
- Từ bao giờ?
Xử Nữ giọng có chút run rẩy, hắn muốn lảng đi cái không khí đáng ghét này. Ninas cười buồn.
- Vào ngày con đi săn ma cà rồng cách đây 6 năm trước. Khi con mất tích được 3 ngày, Kel và thuộc hạ của hắn đã báo tin với ta rằng con đã chết. Chúng dụ ta vào một cái bẫy chết người bằng cái chết của con, ở nơi ta không có sự chuẩn bị trước. Khi ta đến nơi thì đã bị mai phục, ta đã chiến đấu suốt đêm, nhưng không lại....
Nói đến đây Ninas sực cười thích thú trong cơn mệt mỏi.
- Ta tưởng sau khi ta bị bắt đi, không bao lâu sau con cũng sẽ có kết cục tương tự, nhưng xem ra ta coi thường con quá rồi, đến tận bây giờ mới có thể gặp lại con. Những ngày tháng đen tối ở đây xem ra cũng không tệ lắm!
Quả thật, năm đó nếu không có sự giúp sức của Song Ngư, có lẽ Xử Nữ cũng đã trải qua mấy mùa cỏ mọc. Xử Nữ nắm tay chặt thành quyền.
- Lúc tôi đối diện với cái chết trước mắt ông, ông còn chẳng đoái hoài, vậy mà lại giở bài mèo khóc chuột khi nghe tin tôi chết. Nực cười thật!
Mắt hắn đỏ ngầu, gằn từng chữ trong sự hận thù.
- Ta quả thật không có gì để phản biện. Nếu lúc ấy không làm như vậy, con cũng sẽ không thể tự mình trưởng thành.
Xử Nữ đập mạnh tay vào tường.
- Trưởng thành? Trưởng thành của ông là đem chính con trai ruột ném vào tay giặc? Trưởng thành của ông là mặc kệ cho đám người ngoài kia phỉ nhổ tôi như một tên phế vật? Đã lúc nào ông có ý định bảo vệ tôi chưa? Hay chỉ vì lời đàm tiếu mà biến con trai mình thành ác quỷ.
Ninas cười buồn.
- Đổi lại, con đã có thể gánh vác được tộc Sói khi không có ta. Con có thể ngồi lên cái ghế tộc trưởng và khiến mọi người nể sợ.
Xử Nữ nhổ bãi nước bọt.
- Ông tưởng tôi cần cái chức danh đó à? Cái tôi cần là tình thương, một người cha đúng nghĩa... Ông nghĩ tôi hạnh phúc khi trở thành một con quỷ chỉ biết cấu xé giết chóc à? Ninas, nếu có kiếp sau, không bao giờ... không bao giờ tôi muốn trở thành con của ông.
Ninas gật gù.
- Đúng, đừng nên làm con ta, khổ như vậy là đủ rồi!
Xử Nữ tức giận hét lên, hắn lao tới chỗ Ninas, bóp cổ ông ta xốc lên chỉ bằng một tay.
- Ông im mồm, đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi.
Ninas đau đớn, gân xanh gân đỏ nổi hết lên, đôi tay khườ khặng, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Xử Nữ
- Cứ giết ta.... nếu điều đó.... làm con vui.
Xử Nữ nhìn ông ta trong cơn giận được thiêu lên bằng cả ngàn ngọn lửa, một Ninas dũng mãnh giờ chỉ còn da bọc xương, dễ bế lên như trở bàn tay. Xử Nữ không muốn nhìn ông ta, hắn chọn cách nhìn xuống dưới, đau khổ, thù hận, những giọt nước mắt trải dài.
Nhưng rồi hắn khựng lại, toàn thân Ninas giãy giụa trong đau đớn, duy chỉ có đôi chân không nhúc nhích, nó thả hẫng như không có cảm giác. Xử Nữ lới lỏng tay, rồi thả Ninas xuống nền đất. Ông ta lấy tay ôm lấy ôm để cái cổ ho khan. Nhưng đôi chân ấy mặc nhiên vẫn nhũn ra không cảm giác.
Xử Nữ lắc đầu không tin vào mắt mình.
"Tao sẽ rút gân mày như với thằng bố mày..."
câu nói của gã Kel cứ vang vảng bên tai.
- Là hắn đã rút gân ông?
Ninas vẫn ho xù xụ, ông ta chỉ khẽ gật đầu.
- Chết tiệt - hắn ta đấm mạnh vào tường.
Có thù cũng là hắn phải báo, ai cho tên khốn khiếp đó động tay động chân? Chắc chắn rằng, hắn sẽ phanh thây tên Kel đó làm trăm mảnh. Nhưng có được hay không khi chính hắn giờ đang ở thế khó?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ma Kết và Song Ngư bị giam vào một buồng giam, nơi đây đã được Lis bày sẵn kết giới phong ấn sức mạnh. Chỉ cần hai người cố gắng sử dụng sức mạnh sẽ bị phản vệ.
Khi ấy, Lis đã đã thi triển ma thuật đánh hai người bất tỉnh rồi giam vào đây, Song Ngư lo lắng, cô ấy lùng sục mọi trí nhớ của mình, thi triển mọi thứ mà cô biết nhưng đều thất bại. Bọn họ không thể thoát khỏi đây bởi mỗi lần thử sức, sự phản vệ lại khiến họ toàn thân đau đớn.
- Khốn nạn, ảo ảnh khiến cho dòng năng lượng bị nhiễu, đó cũng là lý do mà chúng ta không thể nghe được ma thuật từ vỏ mob.
Song Ngư khó chịu, tim cô đập liên hồi, tính mạng Xử Nữ không biết giờ ra sao, liệu bọn chúng có làm gì người cô yêu hay không?
- Bọn chúng đã tính hết rồi, chỉ chờ chúng ta sập bẫy, có lẽ Xà Phu sắp sửa đến đây.
Ma Kết trầm lặng nhìn lại cục diện, cô nắm chặt ngực, hai người họ bị thương khá nhiều sau khi cố gắng tìm cách ra khỏi đây. Quả nhiên là ma thuật, chỉ đem lại cho người khác đau khổ.
Trong lúc cả hai bất lực không biết nên làm gì, Ma Kết bỗng nhiên thấy toàn thân dựng tóc gáy, cô ngửi thấy phần tóc chỗ đã cắt trước đó để đưa cho Nhân Mã tự nhiên có mùi khét, Ma Kết cảm nhận mơ hồ trước mặt có một làn khói mờ ảo và tiếng nhốn nháo.
Nhưng do bị ngăn lại bởi cấm giới nên cô chỉ có thể cảm nhận mà không thể nhìn thấy, liệu có phải ảo ảnh?
Không, những giọng nói rất thân thuộc, ảo ảnh không thể tạo ra những giọng nói mà nó không biết chủ nhân của giọng nói ấy là ai. Rất quen thuộc, Ma Kết dỏng tai nghe, là Song Tử đang cố liên lạc với cô.
Sau đó mọi thứ im bặt, cô không thể nghe thấy gì nữa, nhưng lý trí mách bảo cô phải đáp lại bằng được.
Ma Kết không ngần ngại, cô cứa mạnh tay vào vách đá, để dòng máu của mình tuôn chảy xuống đất.
- Cô đang làm cái gì vậy?
Song Ngư hốt hoảng.
- Phải liên lạc với họ, chỉ có tôi mới thực hiện được phép này, chúng ta cần đám người Nhân Mã cứu viện.
Cô đặt chỏm tóc của mình lên vũng máu, lấy máu làm thứ vun trồng, lấy tóc làm vật dẫn, đoạn tóc này được cắt ra liền trước của đoạn tóc mà cô đã đưa nhân Mã trước đó. Cùng tạo ra từ một gốc, chúng sẽ có linh tính mạnh mẽ hơn, cô muốn máu của mình có thể vun trồng ra cây, muốn tóc của mình trở thành tín hiệu bởi nó gần gũi nhất với vùng não. Có vậy mới có thể truyền được thông tin đi.
Nói xong, Ma Kết bình tâm, cô cố gắng điều hòa hơi thở, cảm nhận từng dòng năng lượng trong cơ thể đang bị phong bế bởi cấm giới bên ngoài. Cô muốn ép nó phải được đẩy ra dù là chút phép thuật ít ỏi, ít thôi, đủ để cô gọi cứu viện.
Năng lượng trong cô muốn thoát ra, nhưng cấm giới bên ngoài liên tục đẩy nó lại, vận càng nhiều thì phản vệ càng nhiều.
Ma Kết gằn lên, gân đỏ gân xanh in hằng lên cổ và trán, đôi mắt xung huyết đỏ ngầu, mặt đất khi ấy nhe nhàng rung chuyển. Cơn đau như xẻ Ma Kết ra làm trăm mảnh, cô cố gắng đẩy nội lực để vun trồng.
- Dừng lại đi, tiếp tục thế này cô sẽ chết mất.
Song Ngư cản Ma Kết lại nhưng bất thành, đôi mắt cô ngấn lệ, có thể cô đã mất đi Xử Nữ, cô không muốn mất thêm ai nữa. Ma Kết hét lớn, một cây nhỏ được vun trồng, nó lớn nhanh rồi bùng cháy cùng với lọn tóc của cô, ngọn lửa dữ dội thiêu đốt nó tạo nên một hoạt ảnh. Trong đó, một đám người trong một đền thờ nguy nga, cô thấy Song Tử rồi, nhưng cô không thể nói được, xung quanh chỉ còn đống tro tàn mà họ cố gắng liên hệ với cô. Sức lực đã cạn, điều cuối cùng Ma Kết nhớ được là sử dụng chút sức mạnh cuối cùng, cô thò tay vào đống lửa, cố gắng viết nguệch ngoạc.
- Tộc Sói xảy ra bất trắc, mau yểm trợ...
Viết xong cũng là lúc cô đau đớn ngã vào tay Song Ngư, một ngụm máu phun ra tức tưởi, tay cô bị bỏng nặng, khói tanh xộc thẳng lên mũi Song Ngư, rồi Ma Kết lịm đi.
2
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Vậy là vì muốn có được phép nguyền nên hắn mới để ông sống được đến lúc này?
Xử Nữ dựa lưng vào tường hất hàm hỏi Ninas, ông ta gật đầu xác nhận.
- Đúng, hắn muốn có được phép nguyền từ ta, nên mới để ta sống. Con không thắc mắc vì sao ta lại biết con lên làm tộc trưởng à?
Xử Nữ nhướn mày, Ninas bật cười khổ tâm.
- Mỗi khi bị con đàn áp, hắn cùng đồng bọn sẽ hành hạ ta sống không bằng chết, hắn nói rằng vì con đã ngược đãi hắn nên hắn sẽ đổ lên ta.
Xử Nữ rủa thầm, bao năm qua, người thay hắn chịu tra tấn, không ngờ lại là cha ruột hắn. Ninas nói tiếp.
- Đỉnh điểm, hôm con khiến hắn bị chột một bên mắt và bị què, để trút giận, thay vì lấy đi đôi mắt ta, hắn lại rút hết gân chân của ta, khiến ta thành một tên phế vật, hoàn toàn không có sức chống trả, nhưng nhìn bộ dạng hèn mọn đó của hắn, ta lại càng hả hê hơn. Kể từ đó, hắn bề ngoài là trốn chạy, nhưng thực chất vẫn chốn chui chốn lủi ở tộc Sói và hành hạ ta bất kể ngày đêm. Nhưng hắn không thể giết ta, nếu chưa sở hữu được phép nguyền thì hắn vẫn sẽ để ta sống... sống không bằng chết. Rồi một hôm, hắn đưa về một ma nữ, ma nữ đó giúp hắn trở nên mạnh hơn, một sức mạnh đen tối chết chóc. Bọn chúng thử mọi loại ma thuật lên ta, tra tấn chỉ để tìm được cái chúng gọi là mảnh ghép.
Lão cười khà khà trông vô cùng khổ sở, một con giun ngọ nguậy dưới lớp bùn đất, Ninas không ngại ngần mà bốc lên ăn. Chứng kiến cảnh đó Xử Nữ hoảng hốt nhìn ông với ánh mắt đầy kinh tởm.
- Ông đang làm cái gì vậy?
Ninas thở dài.
- Con nghĩ ta sống ở đây 6 năm bằng cách nào? Thịt chuột, thịt thối, côn trùng rắn rết, ếch, gián, mọi thứ ta đều phải ăn.
- Sao ông không chết quách đi!
Xử Nữ gào lên, hắn không chấp nhận được cha mình bần hèn dơ dáy như vậy.
Ninas nhìn trầm ngâm.
- Ta thật lòng cũng muốn được chết, nhưng mỗi khi ta nhắm nghiền đôi mắt vào, cha ta, ông nội ta, những tiền nhân đi trước lần lượt xuất hiện, họ nói rằng ta hãy cố gắng hơn một chút. Sắp rồi.... Rồi ngài ấy sẽ quay lại....
- Ai? - Xử Nữ bật dậy.
- Là ngươi đấy?
Một giọng nói cất lên từ mặt đất, Xử Nữ cùng Ninas cùng nhìn lên nơi phát ra giọng nói, bụi bẩn rơi lả tả, chiếc nắp được mở ra mang theo ánh sáng chói mắt khiến hai người phải nhíu mày.
Lis thong thả đi xuống.
- Là mày... Con mẹ nó, mày đã nhốt Song Ngư ở đâu rồi?
Xử Nữ tức giận lao tới, chỉ thấy Lis nắm tay bóp lại, một chiếc dây trói vô hình siết Xử Nữ lại, toàn thân lơ lửng trên không, càng giãy giụa, dây trói càng chặt.
- Chỉ là một con Sói thôi mà... sủa rõ đau đầu.
Xử Nữ muốn chửi gì đó, nhưng lực siết khiến anh khó thở, Lis không nhìn hắn mà trực tiếp đi đến chỗ Ninas.
- Vẫn còn già đầu cơ à?
Ả cúi xuống, một mùi hôi hối bốc lên khiến ả xoa xoa cái đầu/
- Ầy, thối chết đi được. Hai cha con các ông đằng nào cũng phải chết, biết điều đưa ra mảnh ghép thì ta sẽ cho chết nhanh hơn một chút, không thì cả đời này ta đều tình nguyện tra tấn hai cha con ông chết đi sống lại thì thôi.
Ả vừa nói vừa nhìn về phía Xử Nữ, tay ả miên man gò má hắn, Xử Nữ khinh bỉ quay phắt mặt đi chỗ khác.
- Nói, điều cô vừa nói trước đó là gì? Ai là người sắp quay trở lại?
Ninas mệt mỏi hỏi.
- Ông thật sự không biết sao? Nhìn cho rõ đi, đứa con phế vật mà ông từng vứt bỏ là người mà các người tìm kiếm đấy!
Bằng chút lực tàn, câu trả lời của Lis khiến Ninas choáng váng sây sẩm, ông nhìn về phía Xử Nữ, con ngươi mờ đục khiến ông không nhìn rõ hắn. Phải làm sao đây? Đứa con ông đã đối xử khắc nghiệt bao năm nay lại là người mà ông đáng lẽ phải bảo vệ và trân quý nhất. Chỉ vì áp lực của tộc trưởng, chỉ vì sứ mệnh phải bảo vệ ngàn năm mà ông từng cho là phế vật khi không thể sinh ra một đứa con có phép nguyền. Ông rất thương nó, nhưng cũng ghét