Xử Nữ chán nản ngồi trên chiếc ghế, đung đưa ly nước sánh đỏ thoang thoảng mùi tanh, hắn đưa ly máu lên nhìn chằm chằm nhưng trong đầu lại đang suy tính điều gì đó.
" Bốp..."
Hắn ném mạnh ly máu xuống đất.
- Khốn nạn, năm lần bảy lượt để cho thằng khốn đó chạy mất
Không sai, người mà Xử Nữ đang nói đến chính là Cự Giải, không ít lần tuột mất con mồi béo bở bảo sao không tức cho được.
- Anh lại nóng tính vậy rồi
Song Ngư không biết từ đâu tiến tới, đi một vòng ra sau miết nhẹ trên bờ vai trần trụi của Xử Nữ, hắn ta khẽ cong môi, giật mạnh tay khiến Song Ngư ngả vào lòng hắn một cách mạnh mẽ.
Từ khi có cô, cuộc sống của hắn bớt nhàm chán hẳn, mặc dù ngoài kia, tộc của hắn cũng chả hứng thú gì một cô ả đến từ biển khơi.
Nói như thế nào nhỉ? Việc gặp đươc Song Ngư chính là định mệnh.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Còn nhớ cái ngày mà hắn truy đuổi Cự Giải ở thị trấn bị bỏ quên cách đây đã lâu, sau khi không bắt được Cự Giải, lại bị bọn thợ săn trong thị trấn đả cho trọng thương, hắn vật lộn lắm mới có thể ra khỏi thị trấn, chạy suốt mấy giờ đồng hồ đến khi mệt lả. Bộ lông trắng muốt nhuốm máu đỏ rực, cho đến khi không trụ được mà khuỵu xuống, cơ thể trở lại hình người, trần trụi như thằng bé mới chui ra từ bụng mẹ.
Hắn thở dốc, ngửa ra mặt đất như muốn từ bỏ mọi thứ, hắn mệt mỏi với cuộc đuổi này, trong giây phút ấy, hắn bỗng chốc trở lên yếu đuối lạ thường.
Rồi hắn cũng thiếp đi, ngay gần bờ biển Lavarda thơ mộng trong ánh trăng sáng. Sáng hôm sau hắn mơ man tỉnh lại, trong một căn nhà gỗ và lò sưởi vẫn nghi ngút khói, trên đó là một nồi gì đó tỏa ra mùi thơm khiến bụng hắn bỗng chốc cồn cào.
Hắn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ngươi tỉnh dậy rồi hả?
Tiếng nói khiến hắn giật mình, đầy cảnh giác, là một cô gái trước mặt hắn, đẹp đẽ trong bộ váy xanh dương, làn da trắng và đôi mắt tròn như viên ngọc trai sáng rực.
Nhưng hắn lại không mấy ngả nghiêng trước vẻ đẹp đó, ngược lại lại rất cảnh giác, cô ta là ai, sao lại nhẹ nhàng, tiến đến lúc nào mà hắn không hề biết.
- Ngươi là ai? - hắn cảnh giác nhìn cô, đôi mắt thăm dò đầy ẩn ý, hay bản năng của loài sói là luôn sẵn sàng nhe nanh vuốt với bất kì ai? Nhưng làm vậy với người đã cứu mình chẳng phải quá lỗ mãng rồi sao. Song Ngư cô mặc kệ, không chấp
- Là người đã cứu ngươi, xem ra ngươi chả có chút ý cảm ơn nhỉ, hay đàn ông ở trên mặt đất đều sỗ sàng vậy?
- Mặt đất? Cô từ mặt trăng xuống à ?
Nhất thời Xử Nữ chả thể load nổi câu nói của Song Ngư, nhìn cô ta cũng là người bình thường mà đàn ông mặt đất là cái quái gì?
- À, quên chưa giới thiệu, ta là Song Ngư, con của Nữ thần Biển cả, công chúa của toàn Đại Dương rộng lớn.
Mặt Song Ngư hếch lên, vừa nói vừa ra vẻ tự hào, nhí nhảnh như một cô bé vậy.
- Rồi đến đây làm gì?
Xử Nữ chả có vẻ gì là quan tâm lắm, lúc nào khuôn mặt cũng khó đăm đăm.
- Hay muốn lên bờ làm mồi cho Sói?
Rồi hắn cũng đã nhếch một nụ cười.
Song Ngư lườm lườm Xử Nữ, đầy tụt hứng.
- Đồ khó ưa.
Chẳng hiểu sao nhìn biểu tình của Song Ngư, Xử Nữ lại sực lên một tiếng, nửa cười nửa không, nhìn thì có vẻ cố ép ra nụ cười nhưng thực ra hắn lại đang thấy rất thú vị :)
(Kiểu thú vị của mấy đứa lạnh lùng tao quỳ :) )
- Thích thì lên mặt đất xem sao, ai ngờ mấy người trên mặt đất cũng khó sống như ngươi thì bỏ đi.
Xử Nữ hực một cái rồi lia mắt ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
Song Ngư không nhìn hắn, vẫn quay lưng vào đống lửa, ném thêm mấy cành củi vào, nay có nắng, nhưng trời vẫn thật lạnh lẽo.
- 3 ngày.
- 3 ngày - Xử Nữ vùng hết chăn ra, biểu cảm như muốn lòi cả con ngươi ra ngoài.
3 ngày hôn mê, hắn mà không về, mọi thứ lại loạn lên, bọn lăm le trưởng tộc sẽ lấy cớ hắn mất tích mà cho rằng hắn đã chết rồi.
Hắn phải nhanh quay về mới được, nhưng vừa xuống giường, cơ thể hắn như nhũn ra, lao đầu xuống đất, trực chờ chỉ muốn nổi cục u to tướng trên đầu.
- Ngươi đã làm gì ta?
Hắn quay phắt lại phía Song Ngư, ba máu sáu cơn nổi lên, chân hắn như mềm ra, không có chút sức lực nào cả.
Song Ngư thì vẫn dán mắt vào đống lửa, nhìn thích thú rồi lấy tay hơ lấy hơi ấm từ nó.
- Là ta cứu ngươi, ngươi xem bộ dạng ngươi đi, lúc đêm ngươi về đâ thì thừa sống thiếu chết, khắp người là máu. Ta đã dùng phép để các vết thương của ngươi lành lại.
Xử Nữ cúi xuống nhìn thân thể, đúng là các vết thương, trầy xước đã không cánh mà bay, thế tại sao lại không thể đứng nổi.
- Đang thắng mắc đúng không?
Lúc này Song Ngư nhí nhảnh đứng dậy, tung tăng ra trước mặt Xử Nữ, khom lưng cúi xuống gần hắn ta.
- Có trách thì trách ngươi, ta chữa vết thương của ngươi bằng phép thuật, có thể lành được, nhưng về cơ bản, đó là vết thương bị ép lành chứ không phải do để lâu mà lành. Cho nên, nó cần thời gian để tiếp nhận, ngươi không thể hấp tấp, nếu mạnh bạo, vết thương nhận kích thích quá lớn, sẽ trở lại thành vết thương cũ, khiến ngươi bủn rủn toàn thân.
- Vậy ta phải làm sao?
Xử Nữ gặng hỏi.
- Thì nghỉ thêm chút thôi, rồi từ từ đứng dậy mà tập đi thôi, chứ biết sao giờ.
- Nghỉ thêm bao lâu? - Có vẻ Xử Nữ chả chờ được, hắn ta nhà bao việc, sao có thể chỉ mãi một chỗ.
- 5 ngày - Song Ngư giơ hai ngón tay, trước mặt Xử Nữ, cười khá là đắc chí.
Hai ngày???? vậy là hắn vắng mặt đến 8 ngày trời, sao có thể chứ, những tên thừa nước đục thả câu sẽ nhân cơ hội này mà gạt bỏ hắn.
Giật phắt tay Song Ngư lại, nhưng có vẻ vẫn dùng lực hơi mạnh, Song Ngư mất thăng bằng mà ngã vào người hắn, mặt đối mặt. Nhưng chẳng có tình chàng ý thiếp gì cả, mặt Xử Nữ vẫn lạnh tanh.
- Nếu có mệnh hệ gì, ta sẽ tính sổ với ngươi.
Song Ngư ơi là Song Ngư, có phải mê con trai trên cạn luôn rồi đúng không? hai con mắt cứ long lanh nhìn Xử Nữ, lần đầu trong tình cảnh này mà.
- Ngươi đẹp thật đấy! - Bất giác thốt lên