Ciana đi theo bản đồ cuối cùng cũng đi tới được một quán rượu ở trung tâm thành phố.
Cái quán rượu với biển hiệu màu đen nổi bật giữa những bản hiệu lấp lánh ánh đèn.
Ciana nhìn thôi cũng đã biết đây là quán của Melanie.
Tuy là quán của phù thủy nhưng khách vào khá đông.
Chắc chắn việc làm ăn của Melanie rất thuận lợi nên mới không thèm về quê cũng không nhận trợ cấp nào từ mẹ.
Chỉ là lâu lâu muốn ăn đồ ở quê phải giục mẹ cô gửi lên thôi.
Ciana đẩy cửa đi vào, bên trong có ánh đèn mờ mờ rất là thư giãn, bàn ghế gỗ cũng được sắp xếp ngay ngắn có vài người khách đã ngồi nói chuyện tán dóc.
Ciana đi tới bên quầy, cô nhìn Melanie đang lắc lắc cốc rượu rất chuyên nghiệp, mái tóc nâu xoăn thời thượng được búi hờ, phía trước rũ xuống một vài sợi trông rất xinh đẹp.
Melanie nhìn thấy Ciana cũng ra hiệu cho cô ngồi vào quầy.
Ngoài công việc kinh doanh quán rượu thì Melanie cũng nhận chữa trị những căn bệnh khó, tổn thương từ bên trong.
Tất nhiên phí là trên trời rồi.
Có đợi hai bệnh nhân đến cùng lúc một người là con gái của quý tộc một người là phù thủy.
Vì thái độ của tên quý tộc kia quá khó ưa mà Melanie đã hét một cái giá trên trời nếu chịu chi thì mới chữa bệnh cho con gái ông ta.
Còn phù thủy kia thì được làm miễn phí, điều này khiến ông ta tức điên lên chửi rủa nhưng càng chửi càng lại lên giá.
Ngặt nỗi, nội khoa thì chỉ mình Melanie mới trị tận gốc, những y sĩ ở đây thật sự chẳng giúp ích gì được.
Nói chung sau đợt đó Melanie thu về món tiền khổng lồ, còn phù thủy kia tưởng được miễn phí nhưng thật ra phải làm công ở quán rượu đây này.
Chàng trai tóc nâu nhạt cười trừ nhìn Ciana, sau đó bận rộn đi đưa rượu.
Ciana lắc lắc cái đầu, bà dì của cô có bộ óc rất tinh ranh.
- Cháu tới đây có đem gì không?
Melanie đẩy ly nước ép tới trước mặt cô nói.
Ciana hơi phụng mặt.
- Dì không hỏi thăm cháu đã đi đường như thế nào à?
Melanie cười cho có lệ rồi nói tiếp.
- Mẹ cháu không gửi đồ ăn à?
Ciana phồng mỏ sau đó xòe bàn tay ra một hộp đồ xuất hiện cô đặt lên bàn.
Melanie nhanh chóng chộp lấy mở ra, mùi hương quen thuộc khiến cô vui sướng.
Bánh bí ngô do dì Tara làm.
- Cảm ơn tộc phù thủy! Cuối cùng cũng được ăn bánh bí đỏ.
À đúng rồi, nhóc định ở kí túc xá hay là trọ!
- Đương nhiên là trọ rồi ạ!
Ciana nhấp một ngụm nước thong dong trả lời.
Có đè đầu cô cũng không ở kí túc xá với những người thành phố đâu.
- Ò, dì cũng đón được! Nhưng không ở với dì được! Dì mang đàn ông về cháu không học được đâu!
Ciana cùng anh chàng bồi bàn ngơ ra vì sự thẳng tính của Melanie.
Nhưng đúng rồi, bà dì của cô đã ba mươi hai rồi, vẫn phải trải qua nhiều mối mới có thể kết hôn sinh con được.
- 15 vàng.
- Đắt thế cô chủ, hôm trước chỉ có 10 vàng!
- Ông không thấy nhiên liệu lên giá sao! Tôi cũng còn chi trả nhiều thứ đấy!
- Đây đây! Đúng là cắt cổ.
Melanie thu 15 đồng vàng rồi bỏ vào hộp.
Đắt thì đắt, chê thì chê nhưng vẫn vác xác tới uống.
Làm sao có thể cưỡng lại hương vị của rượu do cô pha chế được chứ.
- Này Ciana! Cháu học không được có thể đến đây làm phục vụ! Đằng nào vào đấy cũng bất công với cháu cho xem!
Ciana gật gật đầu xem như đã hiểu, cô cũng muốn lắm chứ, nhưng cô phải hoàn thành nhiệm vụ của ba.
Không lẽ bốn năm cô không chịu được sao.
- Hiện tại cháu ở đây đi! Ừm..
khoảng tuần thì dì sẽ tìm cho cháu một căn nhà gần trường! Nếu cháu ở đây, cháu có thể đi xe khách đến trường! Mất 30 phút đấy.
Ciana mở bản đồ ra xem, nếu như đi bộ thì mất bốn lăm phút.
- Cháu sẽ đi bộ!Dịch chuyển là xong thôi mà!
Melanie đặt hai tay xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt dì có chút đáng sợ.
- Ta biết cháu có thiên phú, nhưng đừng thể hiện nhiều quá, người thông minh không nên phô trương! Với lại cháu cũng biết lòng dạ lũ người ở đây rồi!
- Dạ!
Ciana gật đầu.
- Nhưng cũng không phải im lặng cho người ta bắt nạt đâu đấy, đường đường là tộc trưởng tương lai thì phải có khí chất nghe chưa?
- Dạ dạ...!cháu biết rồi.
Ciana xoay xoay người trên ghế.
Đúng là Melanie dạy cô rất nhiều, những kinh nghiệm mà dì trải qua chắc chắn có thể viết thành sách cho cô học hỏi.
Đương nhiên cô biết tiết chế bản thân mình, nhưng không để ai bắt nạt mình.
Cô muốn đến