Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Phó bản cuối cùng – Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 111: Tin vui
***
"Đạo sĩ thối, anh thành tiên rồi à." Ly Trạch đi vòng quanh Đào Khôi một vòng nói.
"Chi chi chi chi." Hỗn Độn vòng quanh Đào Khôi nuốt nước miếng nói.
Đào Khôi cười cười gật đầu: "Tổ sư nói tôi có thiên phú dị bẩm, rất có tiên duyên cho nên chỉ đạo tôi tu luyện pháp quyết, còn tặng tôi một ít đan dược mới luyện chế của Cục nghiên cứu kỹ thuật Tam Giới."
Phạm Lam: "..."
Mẹ ơi, quả nhiên là cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới lắm tiền nhiều của, lại có thể dựa vào đan dược để thành tiên.
"Tổ sư nói tôi là nhân tiên hiếm có trong 500 năm qua, giống như Phạm Lam cô vậy." Lúc Đào Khôi nói những lời này, không biết sao gương mặt chợt đỏ lên.
Mặt Phạm Lam cũng đỏ lên, cô là vì kích động mà đó, cô nắm lấy tay Đào Khôi: "Chúc mừng chúc mừng!"
Đào Khôi: "Tôi, tôi có thể có được hôm nay, còn phải đa tạ cô..."
"Này, Giáp Dịch!" Phạm Lam quay đầu đi gọi điện thoại: "Báo cáo cuối năm tu tiên KPI có viết, Đào Khôi trở thành nhân tiên, nói cho Bính Thiện, phát huy hết trí thông minh của cô ấy, viết bài khen ngợi chúng ta đã cống hiến vĩ đại cho sự nghiệp tu tiên thế nào..."
Giáp Dịch bên kia điện thoại cũng vô cùng kích động: [Thật tốt quá bà ơi, nhất định mời Đào đạo trưởng đến đơn vị chúng ta hoàn thành thủ tục xác nhận "thần trách nhiệm điểm hóa thành tiên".]
Phạm Lam: "OK! Chuyển cho tôi 500 hộc pháp lực."
[Hả?]
"Nhanh!"
[Vâng, thưa bà.]
[Đinh, nhận được pháp lực chuyển tử miếu Thổ Địa khu Thanh Long 50 hộc]
Phạm Lam: "..."
Keo kiệt.
Phạm Lam thu hồi giới chú, dùng Quy Nguyên chú chỉ dẫn quần chúng kháng nghị về nhà, số dư pháp lực lại trở về 56, chỉ là tâm trạng của Phạm Lam bây giờ vô cùng tốt, nhìn Đào Khôi cười mãi không ngừng.
Đào Khôi bị Phạm Lam nhìn có hơi ngượng ngùng: "Trên mặt tôi có gì sao?"
Phạm Lam: "Đạo trưởng, lần đầu tiên tôi phát hiện anh nhìn rất vừa mắt."
Đào Khôi mở lớn hai mắt.
Ly Trạch: "Khụ khụ khụ!"
Hỗn Độn: "Chi chi!"
Phạm Lam: "Rất có tướng mạo của mèo chiêu tài."
Ly Trạch: "Phụt."
Đào Khôi: "..."
Phạm Lam cười rạng rỡ: "Đạo trưởng, nếu như không ghét bỏ thì bây giờ đến đơn vị của chúng tôi ngồi một lát, tôi mời anh uống trà ..."
[Cảnh báo! Báo động! Hoàng Mặc, khu Thanh Long, phủ Xuân Thành Côn Luân mạch, 89,66 độ xuất hiện Yêu tộc dị hóa! Yêu cầu nhân viên miếu Thổ Địa khu Thanh Long đến xử lý ngay!]
Một giây im lặng.
Ly Trạch: "Mẹ kiếp, lại nữa?!"
Phạm Lam: "Hỗn Độn, cất cảnh nào... ể, không bay được sao?"
Toàn thân Hỗn Độn vẫn là trạng thái cứng ngắc, ngay cả cánh cũng không mở ra được chứ đừng nói đến cất cánh.
Ba con thần liếc nhau, yên lặng chuyển ánh mắt về phía Đào Khôi.
Đào Khôi: "..."
Ly Trạch: "Đạo sĩ thối, anh có Tường Vân không?"
Đào Khôi: "Tôi chỉ biết ngự kiếm thôi..."
Phạm Lam: "Vậy là được rồi, mau đưa chúng tôi đi, sau đó tôi sẽ mời anh uống trà."
Đào Khôi thở dài, phất tay áo triệu đào mộc kiếm, thân kiếm xoay tròn giữa không trung rồi to lên một vòng, ước chừng dài 2m, 40cm, lơ lửng trên không trung.
Phạm Lam, Ly Trạch và Hỗn Độn lục tục nhảy lên: "Đạo trưởng, mau lên!"
Đào Khôi tung người bay lên kiếm, ngón tay bấm một cái quyết, vèo một cái bay ra ngoài.
Ly Trạch: "Wow, sảng khoái!"
Hỗn Độn: "Chi chi!"
Phạm Lam: "Bay thẳng 10km, sau đó bay thẳng theo hướng 4 giờ...".
Đào Khôi: "Các người ngay cả Tường Vân cũng không có sao?"
Phạm Lam, Ly Trạch: "Chúng tôi nghèo mà!"
Hỗn Độn: "Ô!"
Đạo bào của Đào Khôi ở trên không trung bay múa phấp phới, kiếm đào mộc bay rất ổn định, còn nhanh hơn Phạm Lam nghĩ, chỉ dùng năm phút đồng hồ đã đến đích, đó là khu tụ tập Yêu tộc mới xây dựng tháng trước, cư dân bên trong đều là yêu tộc từ ba khu khác nghe danh mà đến, vừa mới làm xong thủ tục chuyển hộ khẩu. Phạm Lam nhớ rõ hơn 80% đều là hộ tái định cư yêu tộc ở khu Bạch Hổ, hệ mộc và hệ thổ là chiếm đa số.
Mái nhà trắng giống như từng hàng đậu hũ chỉnh tề, trên đường phố hầu như không có bóng người, cũng không thấy ồn ào gì, thoạt nhìn cảm thấy bình an ổn định không giống tình huống có yêu tộc dị hóa.
Nhưng tiếng chuông báo động trên điện thoại của Phạm Lam lại càng ngày càng nhiều.
[Cảnh báo! Hoàng Mặc 89,66 độ ở khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân mạch xuất hiện dị Yêu tộc hóa!]
[Cảnh báo! Hoàng Mặc 89,66 độ ở khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân mạch xuất hiện Yêu tộc dị hóa!]
[Cảnh báo! Hoàng Mặc 89,66 độ ở khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân mạch xuất hiện yêu tộc dị hóa!]
......
Báo động giống nhau như thế nhảy ra mấy chục cái, cuối cùng biến thành số lượng tin nhắn cảnh báo [100+]
[Đã đến nơi cần đến, vui lòng xử lý cẩn thận.]
Phía trước là một tòa nhà, cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm, trên đèn lồng phủ đầy tuyết đọng thật dày, rất có cảm giác vui mừng của năm mới, trong trạch viện rất yên tĩnh, không có bất kỳ dị trạng nào.
Phạm Lam chú ý chữ trên đèn lồng viết một chữ "Thương".
Thương à? Đó có phải là gia đình chuột hamster kia không?
Hàn lưu... chuột yêu... lẽ nào!
"Không tốt!" Phạm Lam đánh một chưởng mở cửa ra, trong cửa vang lên một luồng gió tuyết quét đám người Phạm Lam lảo đảo.
Sau đó, tất cả họ đều choáng váng.
Trong viện nằm hai trăm con chuột xù lông, thân thể gần như đều bị tuyết chôn vùi, đều là đầu hướng về phía cửa lớn, nhìn tạo hình dường như là muốn ra ngoài, nhưng lại bị đóng băng.
Đào Khôi kinh hãi: "Bọn họ đều đã chết?"
Hỗn Độn: "Chi chi."
"Không thể ăn!" Ly Trạch ngửi thấy mùi: "Bọn họ còn sống."
"Chuột yêu rất sợ lạnh, khi nhiệt độ quá thấp, họ sẽ rơi vào trạng thái chết giả." Phạm Lam nói: "Phải làm cho họ ấm lên càng sớm càng tốt."
Ly Trạch: "Chuyện này sao vậy?"
Phạm Lam lướt điện thoại: "Phương pháp xử lý bình thường là dùng máy sấy, giúp bọn họ khôi phục ý thức và nhận thức ..."
Bầu không khí chợt trầm mặc lạ thường.
"Có ít nhất 200 con chuột ở đây..." Ly Trạch nói.
Hỗn Độn: "Chi chi!"
Đào Khôi: "Hay là tôi đi tìm tổ sư mượn mấy pháp khí?"
"Không kịp nữa rồi." Phạm Lam ấn vào thân thể cứng đờ của chuột đồng: "Nếu cứ chậm trễ, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, giới chú... Khai!"
Kết giới trong suốt bao vây cả ngôi nhà họ Thương, Phạm Lam, số dư pháp lực 6 hộc.
"Ly Trạch, phun lửa, Hỗn Độn, quạt gió!" Phạm Lam hét lớn: "Đào Khôi, lui ra!"
Ly Trạch hóa thành hình hồ ly, Hỗn Độn miễn cưỡng xòe ra hai cánh, hai con bay lên đỉnh kết giới, Ly Trạch ở phía sau phun lửa, Hỗn Độn ở phía trước điên cuồng quạt gió, khí nóng như lốc xoáy quét về phía toàn bộ kết giới, nhiệt độ không khí dần dần tăng lên, tuyết đọng trên mặt đất tan đi.
"Tiếp tục, cố lên!" Phạm Lam vung điện thoại hét lớn.
[Đinh đinh đinh] Điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, người gọi cho cô là : mẫu thượng đại nhân.
Phạm Lam nhanh chóng cúp máy, nhưng còn chưa đợi một giây điện thoại lại vang lên.
Chẳng lẽ có việc gấp sao?
Phạm Lam nhận điện thoại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm tiến độ công việc của Ly Trạch và Hỗn Độn.
"Mẹ, chuyện gì vậy ạ?"
[Chị còn không biết xấu hổ hỏi, hôm nay đã là hai mươi hai tháng chạp, ngày mai là tết Nguyên Tiêu rồi, rốt cuộc lúc nào thì chị tính về nhà?]
"Mẹ, ngày 23 tháng Chạp con có đại hội báo cáo công tác, đợi họp xong con nhất định sẽ về nhà..."
[Nhớ nhanh đặt vé đi, trễ thì không còn đâu, còn nửa mẹ nói cho chị biết, mấy đối tượng xem mắt lần trước mẹ nói, mẹ đặc biệt coi trọng một trong số đó...]
"Chi!!" Đôi cánh Hỗn Độn đột nhiên biến mất, rơi xuống đất.
"Mẹ, con đang bận, hôm khác nói sau nhé!" Phạm Lam cúp điện thoại, chạy như điên tới bế Hỗn Độn lên nhìn, thân thể Hỗn Độn cứng ngắc, đang nhắm mắt lại, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
"Chi bằng trực tiếp nướng đi." Ly Trạch nói.
"Lửa hồ ly sẽ nướng chín họ mất." Phạm Lam nói.
"Tôi có phong chú." Đào Khôi nói.
"Đạo trưởng, ngài thật sự là Đấng Cứu Thế mà!" Phạm Lam mừng rỡ.
Đào Khôi ngự kiếm bay lên không trung, Ly Trạch đi nhảy lên đầu anh. Đào Khôi lấy ra một xấp bùa chú màu vàng từ trong tay áo ném ra, bùa chú tản ra trên không trung tạo thành một vòng tròn.
Đào Khôi hai tay vội bấm quyết: "Phong chú... khai!"
Ly Trạch phun lửa về thẳng trung tâm của bùa chú,
Hai người hợp lực tạo thành một thiết bị sưởi thật lớn, cơn gió nóng rực cuốn toàn bộ kết giới vào trong.
Tuyết đọng tan đi, bộ lông màu cam vàng trên thân thể chuột đồng bị gió ấm thổi vù vù, nhiệt độ trong kết giới càng ngày càng cao, Phạm Lam cảm thấy có