Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Phó bản cuối cùng – Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 112: Mấy người không phải là ghen đó chứ
****
Phạm Lam ngồi trong văn phòng, hắt hơi một cái.
Nền móng của miếu Thổ Địa đã được khôi phục, nhiệt kế cho thấy nhiệt độ phòng là 25,7 độ C nhưng Phạm Lam lại cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo từng trận.
Kế Ngỗi ngồi ở sau bàn làm việc, kiểm tra từng hạng mục báo cáo cần thiết, tuy rằng anh ta không nói câu nào nhưng Phạm Lam cảm thấy Kế Ngỗi sảng khoái, vô cùng sảng khoái.
Dung Mộc hai tay đút vào ống tay áo ngồi trên ghế nhìn Phạm Lam đầu sâu kín, ánh mắt kia làm cho Phạm Lam có loại cảm giác tội lỗi không giải thích được, giống như... cô là một tên cặn bả chuyên đi phụ bạc người khác vậy.
Mà bằng chứng sắt đại biểu cho hành vi "cặn bã" của cô chính là quyển trục trên bàn... viết rõ ràng mấy chữ "Thư xác nhận điểm hóa tu tiên" không biết vì sao đã biến thành "Thư xác nhận thu nhận đệ tử".
Đào Khôi: "Này, vì sao tôi lại trở thành đệ tử thân truyền của cô hả?"
Phạm Lam: "Tôi nào biết được?!"
Sắc mặt Giáp Dịch trắng bệch lật một lần ghi chú sử dụng giấy xác nhận, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Thưa bà, hình như tôi điền nhầm vào biểu mẫu, cột "Tu Tiên điểm hóa (bộ phận)" hẳn là điền miếu Thổ Địa khu Thanh Long, đóng dấu xác nhận, nhưng tôi bị nhầm thành tên của bà, cho nên... nó đã biến thành giấy xác nhận thu đồ đệ cá nhân của bà."
Phạm Lam: "..."
Đào Khôi: "..."
Kế Ngỗi: "Hừ."
Ánh mắt Dung Mộc càng trở nên u oán.
Phạm Lam: "Có ảnh hưởng gì đến việc hoàn thành mục tiêu KPI tu tiên không?"
Giáp Dịch: "Chuyện đó thì không."
Phạm Lam vừa mới thả lỏng người đã nghe Giáp Dịch thốt ra một câu: "Chỉ là Đào đạo trưởng trở thành đệ tử thân truyền của bà cho nên về sau, sẽ ở lại thực tập trong đơn vị chúng ta."
Phạm Lam: "... Cái gì?"
"Hơn nữa, dựa theo quy định, còn cần phải trả lương thực tập, mỗi tháng 50 hộc."
"Cái gì?! Ai trả?!"
"Là từ trong bổng lộc của bà."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam bực bội, Phạm Lam chán nản, Phạm Lam suy sụp.
"Mối quan hệ thầy trò này..." Đào Khôi hỏi: "Có thể hủy bỏ được không?" "
"Hoặc là ngài bị tước đi tiên tịch, hoặc là ngài sớm ngày thành tựu." Giáp Dịch nói.
Đào Khôi u ám, Đào Khôi uất ức, Đào Khôi trầm mặc.
Thế này khác gì đã nghèo còn mắc cái eo, nhà đã đột còn gặp mưa to gió lớn! Vốn đã nghèo rồi, không hiểu vì sao lại còn đèo bòng thêm đệ tử, lại còn phải phát tiền lương thực tập, ngày tháng thế này rồi sống làm sao! Phạm Lam nghĩ.
Kế Ngỗi: "Hờ."
Ly Trạch: "Hờ hờ."
Hỗn Độn: "Chi chi."
Câm miệng hết đi, mấy người mắc giống gì ở đây bóng gió với tôi?
Phạm Lam hung hăng trừng mắt nhìn ba con kia, hít một hơi thật sau quay đầu lại:
"Xã công đại nhân, lương thực tập của Đào Khôi có thể nộp đơn xin miếu Thổ Địa hoàn trả không?"
Dung Mộc bình tĩnh nhìn Phạm Lam một cái, quay đầu nói: "Được."
Phạm Lam: "Có thể thong thả một chút không...".
"Độ thân mật thầy trò xếp hạng A+" Dung Mộc xoay cổ nói: "Có thể hoàn trả."
Phạm Lam: "... Có quy định này không?"
"Có."
"......"
Kế Ngỗi lại hừ một tiếng, càng đáng ghét hơn là cả Ly Trạch và Hỗn Độn cũng hừ theo.
Phạm Lam: Hừ cái gì mà hừ hừ, cũng đâu phải là heo.
Phạm Lam trừng mắt nhìn Giáp Dịch: Đều tại anh!
Giáp Dịch cười gượng, thức thời chuyển đề tài: "Khụ, Xã Công đại nhân, Trù Thần đại nhân, bà Phạm Lam, sắp đến giờ rồi, phải chuẩn bị áo quần."
Nói xong anh ta vỗ tay ba cái, thì thấy Đinh Tứ, Ất Nhĩ, Bính Thiện lần lượt nâng ba cái khay lưu ly lần lượt bước vào, trên mỗi khay đều đặt một xấp quần áo, nhìn hán phục tạo hình đều có rất quy cách.
Phạm Lam nhớ lại, đại hội báo cáo công tác ngày 23 tháng Chạp yêu cầu tất cả các thành viên tham dự phải ăn mặc chính thích.
Trang phục chính thức của Dung Mộc ằm trên đĩa Đinh Tứ, áo bào trắng quan ngọc, đai vàng giày trắng, phiêu dật không tỳ vết, trang phục của Ất Nhĩ cầm, trâm đen áo đỏ, giày đen, đơn giản hào phóng, cao quý thanh lịch, Bính Thiện cầm hẳn là đồ của Phạm Lam ...
"Cái quỷ gì thể này?" Phạm Lam hét lớn.
Đồ chính phục của cô lại là một bộ hán phục màu hồng phấn, nhãn hiệu phía trên cũng chưa tháo ra, còn in mã QR của cửa hàng Taobao nhân giới.
"Trang phục chính thức phải đặt làm trong 50 năm, bà mặc tạm vậy." Giọng của Bính Thiện còn nhỏ hơn cả muỗi kêu.
Phạm Lam: "Mua đồ Taobao thì thôi đi, tại sao lại chọn màu hồng?!"
Kế Ngỗi: "Tôi chọn, có vấn đề gì à?"
Phạm Lam: "Rất biết chọn!"
Đào Khôi: "Phụt."
Phạm Lam liếc mắt một cái, Đào Khôi thức thời câm miệng.
Sắc mặt Kế Ngỗi cực kỳ khó ở tiện tay quét qua cái khay, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực, đợi ánh sáng tiêu tán thì anh ta đã thay xong quần áo, bộ hán phục màu đỏ thẫm, hoa văn như tranh vẽ, búi tóc, vai ngang eo hẹp, cả người giống như nguyên soái đẹp trai 2D từ trong trò chơi tiên hiệp bước ra.
Đào Khôi nhìn đến choáng váng, Ly Trạch và Hỗn Độn đồng thời huýt sáo.
Phạm Lam: Mẹ ơi, một cú nhấp chuột, thay đổi trang phục!
Dung Mộc khẽ phất tay áo, ánh sáng băng lam như sóng nước chảy quanh người, toàn thân trang bị đầy đủ. Áo bào trắng không tỳ vết, tóc dài búi lên, đôi mắt đen dài, vẻ mặt như trăng.
Đào Khôi tiếp tục ngây ngốc, Ly Trạch, Hỗn Độn không còn thanh âm.
Phạm Lam nuốt nước bọt.
Dung Mộc đảo mắt nhìn về phía Phạm Lam: "Dung, Dung mỗ thay quần áo xong... Thấy thế nào?"
Phạm Lam: "..."
Cái gì vậy trời?!
Cô ấy vừa nghe thấy gì thế?!
Dung Mộc cất bước đến trước mặt cô, nâng tay nhẹ nhàng xẹt qua hai mắt cô, Phạm Lam chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua mặt, xuyên vào quần áo của cô, biến thành từng giọt nước chảy nhỏ, chảy xuôi qua da thịt toàn thân cô... quần áo Phạm Lam cứ như thế mà thay xong, kiểu dáng vẫn là của taobao, thế nhưng màu sắc lại biến thành màu băng lam óng ánh giống như khoác một tầng ánh sáng Dung Mộc lên người.
(Mẹ, áo cặp, chú cảnh sát ơi ở đây có hai đưa rải cẩu lương trước mặt bàn dân thiên hạ)
Lông tơ Phạm Lam toàn thân lông tơ đều dựng đứng cả lên: "Cái gì vậy?!"
Dung Mộc: "Thích màu này không?"
Phạm Lam: "Ừ... Cũng thích, hả... Cái đó... à..."
Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to nhìn cô.
Một giây, hai giây, ba giây.
Phạm Lam: "... Tôi thích."
Dung Mộc mỉm cười. Nụ cười của anh thuần khiết vô hại khiến Phạm Lam cực kỳ hoài nghi.
Mặt Kế Ngỗi càng đen, thu dọn tài liệu trên bàn, nhìn về phía Khôn Cảnh: "Thời gian đã đến, xuất phát."
Phạm Lam kéo váy trên người, còn cảm thấy hơi vướng víu.
"Chiếc váy này... được chứ?" Cô hỏi.
Giáp Dịch, Ất Nhĩ, Bính Thiện, Đinh Tứ, Ly Trạch cộng thêm Hỗn Độn đồng loạt gật đầu: "Đẹp."
Đào Khôi mặt hơi đỏ lên: "Xinh đẹp ..."
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay Phạm Lam.
Là Dung Mộc.
"Giáp Dịch, trông nhà, Ly Trạch, trông Hỗn Độn." Dung Mộc nói xong rồi nhìn Đào Khôi một cái.
Đào Khôi lui về sau nửa bước, cung kính thi lễ.
Không biết có phải ảo giác của Phạm Lam hay không mà cô dường như nhìn thấy thân thể Đào Khôi hơi run rẩy.
*
Có lẽ là ảo giác của cô. Phạm Lam ngồi trên Tường Vân 007 nghĩ, Đào Khôi ước chừng có hơi sợ Dung Mộc.
Bọn họ vừa mới xuyên qua kết giới của thất trọng thiên, lái xe trên đường mây của tam thập tam thiên, bây giờ là một giờ sáng, bóng đêm như mực, sao nhiều như biển, gió đêm ôn nhu lướt qua mái tóc dài màu đen của Dung Mộc làm dung mạo tuấn tú như ngọc, đồng tử như nước của anh càng thêm rõ ràng.
Một người tốt đẹp như vậy, một người xinh đẹp như vậy, một người dịu dàng như vậy, tại sao có người lại sợ anh ấy được nhỉ? Thích còn không kịp ấy chứ. Phạm Lam chống cằm nghĩ.
Dung Mộc khép tay áo lại: "Chuyện gì thế?"
Phạm Lam: "Đào Khôi sợ?"
Mí mắt Dung Mộc bị gió thổi run lên một cái, không nói lời nào.
"Tôi cảm thấy như anh ta sợ." Phạm Lam nói.
Không biết những lời này đã chạm đến dây thần kinh nào của Dung Mộc mà lông mày anh hơi rũ xuống, đáy mắt nổi lên một tầng ánh sáng màu đen. Trên người anh xuất hiện một loại cảm giác áp bức, giống như... giận rồi?
"À, quả nhiên là độ thân mật thầy trò xếp hạng A+." Kế Ngỗi nói: "Còn tâm linh tương thông nữa chứ."
Gió đêm đột nhiên lớn hơn, Tóc dài của Dung Mộc bay phất phơ, cả người đột nhiên trở nên đáng sợ.
Phạm Lam ngạc nhiên, cuối cùng cô cũng hồi tưởng lại.
"Các người..." Phạm Lam cẩn thận lựa chọn từ ngữ: "Không phải ghen đó chứ?"
Phụt...
Tường vân xóc lên một cái, rồi xoay một vòng tại chỗ, thiếu chút nữa thì hất Phạm Lam ra ngoài rồi.
Dung Mộc nắm chặt tay cô, rõ ràng sợ đến mặt trắng thành giấy nhưng đôi mắt đen nhánh lại nhìn chằm chằm Phạm Lam, không chịu rời đi một chút nào.
"Nói ai ghen hả?!" Kế Ngỗi quay đầu hét lớn: "Tôi đâu có mù!"
Anh ta nhìn thấy tư thế của Dung Mộc, da mặt run lên lại hung hăng quay đầu, điều chỉnh đầu mây, tiếp tục bay về phía trước.
Tay Phạm Lam bị Dung Mộc bóp đau, thật sự có hơi bất đắc dĩ.
"Được rồi, là tôi tự đa tình,