Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 123: Thế giới trong sách
***
Khi mặt trăng lên, Phạm Lam cảm thấy không ổn.
Dung Mộc và Kế Ngỗi... không, là Ninh Linh Nhi và Quỳnh Vương ngồi đối diện nhau, một người xinh đẹp ngọc, một người anh tuấn như sơn tùng, quan trọng hơn là nửa canh giờ trước, thị nữ vương phủ cố ý đến bố trí phòng ngủ lần nữa, giờ này khắc này, trong phòng ngủ ánh nến trong suốt, lụa đỏ phiêu dật, hương trầm lượn lờ, không khí hết sức mập mờ.
Dương Thời: "Hay chúng ta ra ngoài tránh trước?"
Dung Mộc: "Hả?"
Phạm Lam: "Thật ra, tôi có một câu không biết có nên nói hay không."
Kế Ngỗi: "Có rắm thì thả."
Phạm Lam và Dương Thời liếc nhau, cảm thấy những lời nói tiếp theo đây thật sự rất khó có thể mở miệng.
Nếu Phạm Lam nhớ không lầm thì hôm nay là trăng tròn, cũng là ngày Ninh Linh Nhi và Quỳnh Vương tiểu biệt thắng tân hôn, vả lại Quỳnh Vương Tương Tư thấu xương, nhịn hồi lâu, cho nên lần này mây mưa gì đó tận ba ngày ba đêm...
Wow!
Phạm Lam ngửa mặt tưởng tượng một chút, đột nhiên cảm hơi hưng phấn, hơn nữa ước chừng là tưởng tượng quá phong phú cho nên bây giờ cổ họng cảm thấy hơi khô nóng... nóng... nóng... ừm?
"Có phải cô cũng cảm thấy hơi nóng không?" Dương Thời đột nhiên tiến lại hỏi.
Phạm Lam liếc anh một cái.
Dương Thời: "Hương vừa thắp, là xuân hương..."
Phạm Lam: "Cái gì?! Tại sao tôi không biết?!"
Dương Thời: "Tôi từng viết một câu bên ngoài, không viết trong nội dung."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam nhìn thoáng qua vóc người bây giờ của Kế Ngỗi, liếc mắt nhìn tạo hình liễu yếu đào tơ của Dung Mộc bây giờ, cô cảm thấy... cô khẳng định Kế Ngỗi sẽ nằm trên!
Càng kinh khủng là hai gò má Kế Ngỗi ửng hồng, trán chảy ra mồ hôi, dường như hiệu quả của thuốc đã tăng lên. Anh ta nhíu nhíu mày, đứng lên cởi áo khoác.
"Dung Mộc!" Phạm Lam nhảy dựng lên: "Chúng ta đi dạo một chút đi!"
Kế Ngỗi dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng trừng mắt nhìn Phạm Lam.
Dung Mộc: "Lúc này? Gió đêm rất lạnh, sợ là..."
"Ánh trăng rất đẹp, mau đi ngắm trăng!" Phạm Lam giữ chặt tay Dung Mộc chạy như điên ra cửa.
Dương Thời theo sát phía sau: "Tôi cũng..."
Nhưng nửa câu sau của anh bị Kế Ngỗi ngăn lại, Kế Ngỗi đem anh kéo trở về, ầm ầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
"Đừng..." Tiếng kêu thảm thiết của Dương Thời xông thẳng lên trời.
Dương Thời, bảo trọng!
Hy sinh một mình anh, hạnh phúc toàn Tam Giới!
Phạm Lam âm thầm lau nước mắt đồng tình cho hoa cúc của Dương Thời một phen, bước chân càng nhanh hơn, trực tiếp vọt tới hậu hoa viên Quỳnh vương phủ, khó khăn lắm mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nơi này hẳn là an toàn rồi, Dung Mộc anh..."
Phạm Lam quay đầu lại nhìn, không khỏi hít sâu một hơi.
Ánh trăng như nước, màn đêm như biển, Dung Mộc mặc một bộ bạch y đứng trong gió đêm, mặt mày mỉm cười, môi như điểm son, tóc khẽ bay múa lượn lờ ngứa ngáy lòng người.
Dung Mộc phiên bản chuyển giới đẹp đến kinh tâm động phách.
Phạm Lam nuốt nước miếng, lúc này mới ý thức được mình đang nắm tay Dung Mộc, phản xạ có điều kiện của cô rút tay lại, thế nhưng... cô rút không ra, tay cô bị Dung Mộc nắm chặt.
Dung Mộc đột nhiên dùng sức, kéo cô đi.
Khoảng cách của họ chỉ còn 20cm.
Lông mi Dung Mộc phủ một tầng ánh trăng nhàn nhạt, đồng lấp lánh như nước như mật: "Ánh trăng quả nhiên rất đẹp."
Hả...
Điều này không đúng lắm.
Phạm Lam lúc này mới phát hiện, tay Dung Mộc rất nóng, khác hẳn với nhiệt độ cơ thể ấm áp bình thường, giống như một khối ngọc bị nướng trên lửa.
Mà môi anh dường như cũng đỏ đến hơi không bình thường.
Mẹ kiếp, thứ hàng này không phải cũng trúng xuân hương đó chứ?!
"Này này, anh có ổn không thế?!" Phạm Lam hỏi khẽ.
Dung Mộc chớp chớp mắt cười khẽ, anh tới gần cô một bước.
"Dung mỗ, rất ổn."
Khí tức trên người Dung Mộc giống như sương mai, tươi mát mà ôn nhu, khiến cho thần kinh căng thẳng của cô bất tri bất giác buông lỏng, trong đầu đột nhiên hiện ra một từ... Ôn Nhu Hương.
Phạm Lam, cô còn chờ gì nữa, đây là cơ hội ngàn năm có một đó!
Cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này không lên thì đợi đến khi nào!
Phạm Lam hít sâu một hơi, một tay vòng quanh eo nhỏ của Dung Mộc, Dung Mộc mở to hai mắt.
Vòng eo Dung Mộc nhỏ nhắn chưa đầy một cái ôm, cánh tay Phạm Lam hơi run rẩy.
"Dung, Dung Mộc, tôi có lời muốn nói với anh..."
Lông mi Dung Mộc kịch liệt run lên, quanh người nổi lên một cơn gió, vạt áo trắng nõn giống như hoa đàm nở rộ trong bóng đêm, một tầng sóng ánh sáng như có như không mở ra. Ngoại hình, thân hình của anh thay đổi "vòng eo và chân thon dài trở nên cứng rắn dẻo dai, gương mặt kiều diễm trở nên dịu dàng, trước ngực trở nên bằng phẳng, anh ta đã trở lại thành nam giới!
Tầng tầng thần quang bay quanh người anh, giống như được mạ lên một tầng ánh sáng vàng, tầng ánh sáng kia giống như có linh tính, lan đến trên người Phạm Lam, áo quần Phạm Lam bay múa, cổ tay, đầu ngón tay, làn da bắt đầu biến hóa... cô nhìn thấy mình ở trong mắt Dung Mộc... cô cùng biến trở lại rồi.
Mẹ kiếp, nguyên tắc gì đây?!
Phạm Lam choáng váng, cô thậm chí còn chưa hoàn hồn thì thắt lưng căng thẳng, đúng là Dung Mộc phản khách làm chủ đang ôm lấy vòng eo cô.
Lỗ tai Dung Mộc đỏ lên, nhưng ánh mắt lại trở nên hơi trầm thấp, hơi thở của anh áp sát rất gần, Phạm Lam cảm giác toàn bộ thân thể đều tê dại.
Từng tấc từng tấc dán đến trước ngực Dung Mộc.
Chậm, chậm đã! Sao cpp cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo, dường như Dung Mộc bây giờ còn nguy hiểm hơn cả Kế Ngỗi...
"Xèo vèo..." Cảnh báo chói tai xuyên qua chân trời, ánh mắt Dung Mộc đột nhiên trở nên linh hoạt, ôm Phạm Lam xoay người nhảy lui về phía sau mấy mét.
Ba khối lập phương khổng lồ rơi xuống đất, đập xuống đất.
[Cảnh báo vi phạm! Cấm miêu tả tiếp xúc thân mật từ dưới cổ xuống!]
[Cảnh báo vi phạm! Cấm miêu tả tiếp xúc thân mật từ dưới cổ xuống!]
[Cảnh báo vi phạm! Cấm miêu tả tiếp xúc thân mật từ dưới cổ xuống!]
Phạm Lam: "..."
Này?!
Tiếp xúc thân mật từ dưới cổ xuống là cái quái gì!?!
Dung Mộc dường đột nhiên bị chấn động, anh sửng sốt vài giây rồi đột nhiên buông Phạm Lam ra, nhảy qua bên cạnh vài bước, khuôn mặt đỏ bừng gần như muốn nhỏ máu.
Phạm Lam: Hả?
Dung Mộc: "Dung mỗ nhất thời... Không... Ngay cả, là vừa rồi... Hương kia..."
Anh hơi nghiêng người, hai tay đút vào ống tay áo đặt trước ngực, giống như cố ý vô tình che khuất bộ phận gì đó.
Phạm Lam: "..."
Không, không, không phải như cô nghĩ đó chứ!
Dung Mộc nhanh chóng núp mình vào trong bóng cây, cả người thoạt nhìn yếu ớt vô tội.
Phạm Lam cảm thấy cô nên đổi đề tài khác, nếu không Dung Mộc sẽ chui vào khe cây mất.
"Khụ, vậy cái đó, vì sao chúng ta làm sao đột nhiên khôi phục lại vậy?"
Dung Mộc đỏ mặt nhìn Phạm Lam một cái, ánh mắt né tránh.
Phạm Lam: "..."
"Hẳn là quyển sách này đã không thể chỗng đỡ nổi sức mạnh tinh thần của thần tộc nữa, chúng ta sắp đi ra ngoài rồi." Một giọng nói từ trên trời giáng xuống, là Kế Ngỗi, anh ta cũng đã khôi phục thành ngoại hình của Kế Ngỗi, chỉ là vẫn còn mặc quần áo Quỳnh Vương, trong tay xách Dương Thời.
"Đây là cái gì?" Kế Ngỗi chỉ khối lập phương trên mặt đất hỏi.
"Chẳng lẽ...", Dương Thời tiến lên kéo hai cái: "Đây là hệ thống cấm vi phạm của trang web? Tại sao nó trở thành một cảnh báo?"
Kế Ngỗi nhìn lướt qua chữ viết trên khối lập phương, mắt lạnh lẽo uy phong lẫm lẫm đảo qua.
"Phạm Lam, cô đã làm gì?!"
Phạm Lam: Cái gì gọi là tôi đã làm gì? Lương tâm trời đất ơi, tôi căn bản còn chưa kịp làm gì đâu nhé!
Ước chừng là biểu cảm Phạm Lam quá mức dữ tợn, mí mắt nhảy lên,