Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 124: Hậu quả của việc xem sách lậu
***
Thần kỳ quá rồi!
Phạm Lam nghĩ.
Cô lắc lắc ngón tay, những người bán hàng rong bán kẹo hồ lô hét lên, lướt đi qua, nhóm nhóc con chong chóng ríu hét chạy như bay, các cô gái mặc váy cười tươi chọn son phấn, trong tiệm bánh bao bay ra mùi thịt thơm lừng... còn có Dương Thời, anh ta đứng ở giữa đường, cả người đều cảm thấy choáng váng.
"Công tử, ăn bánh bao không, bánh bao nhà chúng ta vỏ mỏng nhân nhiều, rất ngon đó." Ông chủ tiệm bánh bao nhiệt tình chào hỏi.
Dương Thời đưa tay chạm vào chiếc bánh bao, đột nhiên xoay người nở nụ cười tươi.
"Bánh bao nóng nè!"
Hốc mắt anh ta vẫn ửng đỏ, biểu cảm cực kỳ vui mừng, giống như tìm được kho báu thất truyền đã lâu khiến cho Phạm Lam cũng không thể mỉm cười theo.
"Dung Mộc, bùa chú anh dán lên đầu tôi vừa rồi là gì thế? Không cần thần quang cũng có thể khởi động sao?" Phạm Lam thấp giọng hỏi.
Dung Mộc chớp chớp mắt: "Là... nguyên chú của Tộc Nữ Oa."
"Mẹ ơi! Nghe có vẻ cao cấp ghê, anh có thể dạy cho tôi không?"
"Được." Dung Mộc cười nói. Không biết tại vì sao mà gương mặt của anh hơi đỏ lên.
"Cô đã làm gì thế?" Dương Thời chạy tới hỏi Phạm Lam: "Là sách đã được mở khóa sao?"
Phạm Lam: "... Tôi đụng vào một sợi dây..."
Dương Thời nắm chặt tay Phạm Lam: "Sợi dây gì cơ? Nói chi tiết đi!"
"Là mạch chữ." Dung Mộc kéo cánh tay Dương Thời quăng sang một bên, dùng tay áo lau tay cho Phạm Lam.
Phạm Lam buồn cười.
Dương Thời lại không hề tức giận, lại hỏi: "Mạch chữ là cái gì?"
Kế Ngỗi: "Là chữ Hán ngưng kết tuyến năng lượng sức mạnh tinh thần, nói một câu ví dụ thì giống như huyết mạch của sách."
Dương Thời: "Lợi hại thế sao?"
Kế Ngỗi: "Loại sách nát này thế mà cũng có mạch chữ sao, thật không thể tưởng tượng nổi."
Dương Thời: "Tôi thực sự là một thiên tài!"
"Này, mọi người không cảm thấy đứng đây nói chuyện phiếm là cực kỳ không thích hợp sao?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc: "Hả?"
Phạm Lam chỉ xung quanh.
Bất tri bất giác, hơn trăm quần chúng vây quanh bốn người, người dắt dê, kẻ dẫn chó, người người bán rau, giết lợn, cắn hạt dưa, ăn bánh gạo, tất cả đều đang phấn khởi bừng bừng quan sát bọn họ.
"Mấy vị công tử tiểu thư này hình như đang phát sáng kìa."
"Đúng đúng đúng, nhìn thôi cũng thấy cả người thoải mái."
"Cảm thấy ta có thể ăn thêm hai bát cơm!"
Phạm Lam chính mình, rồi nhìn qua Dung Mộc và Kế Ngỗi, quả thực đúng như lời dân chúng nói, trên người bọn họ đã bắt đầu tràn ra thần quang lốm đốm, hiển nhiên quyển sách này sắp không giữ được thần thức của bọn họ rồi.
Vấn đề là cô có thần phú thiên nhãn, có thể nhìn thấy cũng không có gì kỳ quái, nhưng vì sao NPC trong sách cũng có thể cảm giác được?
"Thế giới trong sách vốn được ngưng tụ từ sức mạnh tinh thần, cho nên nhân vật có sự mẫn cảm tự nhiên đối với thần thức." Dung Mộc nói: "Hơn nữa Phạm Lam cô vừa mới khuấy động mạch chữ, có lẽ trong lúc lơ đãng đã rót vào thần thức, dẫn đến ý thức của bọn họ tăng lên rất nhiều."
Phạm Lam: "... Anh có thể nói điều gì đó khiến tôi hiểu được không?"
"Bởi vì cô chạm bậy vào mạch chữ, cho nên người ở nơi này đã bắt đầu xuất hiện ý thức bản thân." Kế Ngỗi nói.
Phạm Lam: "Hả?"
"Nhân vật trong sách của tôi thật sự sống đúng không?" Dương Thời khoa tay múa chân: "Bọn họ thật sự sống, không phải NPC, là người chân chính có sinh mệnh! Tôi quá giỏi! Ha ha ha ha ha!"
Kế Ngỗi kéo Dương Thời sang một bên: "Đừng nằm mơ nữa, bọn họ có thể tự có ý thức, toàn bộ đều nhờ vào Phạm Lam."
Dương Thời liếc Kế Ngỗi một cái, miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Kế Ngỗi: "Đi thôi."
Dương Thời: "Tại sao?"
Kế Ngỗi: "Sửa văn."
"Tôi đã bị mắc kẹt trong cuốn sách này thì sửa thế nào?"
"Đương nhiên là sửa ngay trong sách."
"Hả?
Dung Mộc: "Nơi này mạch chữ thông suốt, chứng tỏ phần văn tự này không bị khóa, là vùng an toàn."
Phạm Lam giật mình: "Cho nên, chỉ cần tìm được mạch chữ bị kẹt là có thể tìm được phần bị khóa, sau đó sửa chữa là được rồi?"
Dung Mộc gật đầu.
Phạm Lam hít sâu một hơi, ngưng mắt tỉ mỉ nhìn một vòng, lắc đầu: "Mạch chữ ở đây cũng không có vấn đề gì, phỏng chừng phải đến chương tiếp theo tìm."
"Xuất phát." Kế Ngỗi nói.
"Đi đâu?" Dương Thời vẻ mặt ngây thơ.
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi: "..."
Kế Ngỗi: "Không phải truyện do anh viết sao?"
Dung Mộc: "Theo lý thì phải quen với cốt truyện."
Phạm Lam: "Chương tiếp theo viết gì?"
Dương Thời ngây người, một giây, hai giây, ba giây, sau đó biến thành gương mặt khóc tang.
"Tôi quên rồi a a a a a..."
Phạm Lam, Dung Mộc: "..."
"Đùa à?" Kế Ngỗi túm lấy chân Dương Thời treo ngược, lắc qua lắc lại: "Mau nghĩ đi!"
"Phần kịch bản này là tôi viết một năm trước." "Dương Thời hét lớn: "Lúc ấy một ngày cập nhật hơn vạn chữ, ngủ còn ngủ không tỉnh, nội dung kịch bản lại rất giống nhau, tôi thật sự không nhớ rõ..."
Phạm Lam, Dung Mộc: "..."
Kế Ngỗi cắn răng: "Phạm Lam, không phải cô đã đọc quyển sách này sao? Cốt truyện tiếp theo là gì?"
"Tôi phải nghĩ đã." Phạm Lam gãi ót: "Ninh Linh Nhi trở lại vương phủ rồi mây mưa với Quỳnh vương một tháng ..."
Dung Mộc: "Khụ!"
"...... Sau đó Ninh Linh Nhi nghe nói có một chỗ muốn tổ chức võ lâm đại hội, rồi lại bỏ nhà đi."
"Chỗ nào?" Kế Ngỗi hỏi.
"Ặc..."
Phạm Lam cẩn thận nhớ lại một chút, phần này vừa đúng lúc nội dung sách giấy kết thúc, chỉ có phiên bản mạng, lúc ấy cô vì tiết kiệm tiền nên đọc bản lậu... mẹ nó, bản lậu kia thiếu một chương, trực tiếp nhảy đến đoạn Ninh Linh Nhi và Quỳnh Vương gặp nhau ở khách trạm, nội dung ở giữa... hết rồi... hết rồi...
Xong đời rồi!
Dung Mộc: "Phạm Lam?"
Kế Ngỗi: "Này!"
Phạm Lam: "Tôi đọc bản lậu, thiếu chương..."
Dương Thời nhất thời nổi trận lôi đình: "Quá đáng, đây là tâm huyết của tôi mà cô lại đi đọc bản lậu nhất định sẽ bị sét..."
"Ầm ầm!"
Một tia sấm chớp bổ nứt bầu trời giáng xuống.
Dung Mộc kinh hãi ôm lấy Phạm Lam bước lui mất mét, trơ mắt nhìn mặt đất bổ ra một cái hố đen.
Dương Thời sợ tới mức nằm sấp trên mặt đất.
Không trung xẹt qua một hàng chữ lớn màu đen: [Thời gian đếm ngược 19 giờ 59 phút 55 giây]
Không khí ngưng lại trong vài giây.
Đột nhiên Dương Thời hét lên: "Tôi nhớ ra, đại hội võ lâm là ở thành Huyền Vũ."
*
Thành Huyền Vũ nằm ở rìa sa mạc, là một ốc đảo thần kỳ.
Ngoài ốc đảo, bão cát xâm nhập quanh năm, một tấc cỏ cũng không mọc lên được, nhưng bên trong ốc đảo lại là đất nước phì nhiêu, khí hậu dễ chịu, được ca ngợi là thành minh châu trong sa mạc, thành chủ Mộ Dung Minh Châu, giàu nhất nước địch, võ nghệ siêu quần, được ca ngợi là ứng cử viên cạnh tranh mạnh nhất của danh hiệu minh chủ võ lâm.
Trong sách miêu tả chỉ là ít ỏi vài nét nhưng khi Phạm Lam đến thành Huyền Vũ kia lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Thành trì cao vút sừng sững, sa mạc màu vàng bên ngoài thành mênh mông vô tận, trong thành dòng nước xanh biếc, hồ nước như gương, hình thành sự tương phản thị giác mãnh liệt, tráng lệ hoành tráng.
"Đến chưa, đây đều là do tôi thiết kế đó, có phải rất giỏi hay không?" Dương Thời cưỡi trên ngựa làm chỉ điểm giang sơn.
"Mộ Dung Minh Châu? Thành phố Minh Châu?" Kế Ngỗi khinh bỉ ra mặt: "Cái tên này cũng LOW quá rồi."
Dương Thời: "Tôi đã nghĩ nó rất lâu đấy."
"Anh không có thiên phú viết tiểu thuyết, đừng lãng phí tài nguyên quốc gia nữa."
Dương