Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 126: Người sợ nổi tiếng heo sợ mập
***
Bởi vì sự xuất hiện của Dung Mộc, Kế Ngỗi và Cơ Đan cho nên lịch xem mắt của Phạm Lam bị ép dừng lại khẩn cấp, Tết nguyên đán đầu tiên sau khi Phạm Lam thành thần cứ như vậy, tuy có kinh mà không có hiểm thuận lợi trôi qua.
Trước khi trở về Xuân Thành Phạm Lam còn đến thăm đôi long phượng thai mà mình đỡ đẻ, hai nhóc con trắng trẻo mập mạp siêu cấp đáng yêu. Cảm giác thành tựu của Phạm Lam khoảnh khắc bùng nổ, trên đường trở về còn liên tục khoe khoang.
"Tôi nói với các người, tình huống lúc ấy cử phải gọi là ngàn cân treo sợi tóc, toàn bộ đều dựa vào một mình tôi ngăn cơn sóng dữ, bà Thổ Địa và quỷ sai kia cực kỳ sùng bái tôi, còn xin chữ ký của tôi nữa." Phạm Lam nói.
Dung Mộc ngồi ở bên cạnh, hai tay đút ống tay áo, đôi mắt to tỏa sáng, ngồi nghe say sưa.
Ly Trạch và An An gối đầu lên Hỗn Độn, đắp Tường Vân, ngủ lúc nào không hay , Cơ Đan uống coca không đường, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Kế Ngỗi đăng lái mấy đằng kia, thấp giọng hỏi: "Tôi cảm thấy tâm trạng của Lão Kế không được vui cho lắm, trong quyển sách kia, mấy người rốt cuộc đã trải qua điều gì thế?"
Phạm Lam: "..."
Dung Mộc: "..."
Kỳ thật Phạm Lam cũng phát hiện, sau khi trong sách bước ra, Kế Ngỗi vẫn luôn buồn bực. Phạm Lam thậm chí hoài nghi, nếu như không phải luật pháp bảo hộ nhân tộc hạn chế thì Kế Ngỗi rất có thể sẽ đi chém cái trang web kia.
Ngẫm lại cũng rất là thần kỳ, người ghét bỏ Dương nhất là anh ta, kẻ toàn lực cứu Dương cũng là anh ta, cuối cùng người bất bình vì Dương Thời cũng là anh ta, Trù Thần đại nhân kỳ lạ thế này thật sư... rất đáng yêu.
Dung Mộc: "Phạm Lam, cô nghĩ cách đi."
Phạm Lam: "Tôi có thể làm gì được chứ?"
Dung Mộc chớp chớp mắt nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam mở wechat, nghĩ thật sự không được nữa thì kêu Dương Thời an ủi Kế Ngỗi, lại phát hiện Dương Thời một ngày trước đăng một khoảnh khắc.
[Mở hố mới, hoan nghênh mọi người đến xem, tên: "Xuyên thư trở thành người qua đường A" Chương 1: Nam chính như lửa (địa chỉ liên kết)]
Phạm Lam: "..."
Cái gì cơ?
Cô vội vàng nhấn vào liên kết, liếc mắt nhìn mười hàng đại khái.
Cuốn tiểu thuyết này được đăng trong một trang web nhỏ mới, hoàn toàn không thể so sách với quy mô trang web trước đó, lưu lượng truy cập ít đến đáng thương, bộ sưu tập chỉ có hai chữ số, bình luận ba năm dòng, chỉ có mộ từ để mô tả, poor...
Nhưng chương này đã viết được năm vạn chữ, hơn nữa là một ngày đăng hai chương, hiển nhiên là Dương Thời viết sau khi xuất viện.
(Xuyên thư: xuyên vào trong sách í ạ)
Đây là một quyển tiểu thuyết xuyên thư Đam Mỹ, góc nhìn của câu chuyện rất đặc biệt, toàn bộ hành trình lấy góc nhìn của người qua đường A miêu tả, hơn nữa nhân vật chính lại không phải là người qua đường mà là một kiếm tu và một bùa tu, nói cách khác, người qua đường A giống như là công cụ lại giống như nhiếp ảnh, giống như máy móc, ghi lại toàn bộ tình yêu ngọt ngào của nam chính một và nam chính hai. Trọng điểm là nam chính một mặt mày lạnh lùng, có một thanh Thần Kiếm bốc lửa, nam chính hai ôn nhu xinh đẹp, am hiểu chú thuật bùa chú. Khoa trương nhất là trong môi trường kiểm duyệt mạng khắc nghiệt như vậy mà còn viết rất nhiều cảnh ***.
(Cho em ôm chân Dương đại đại với bà, từ này về sau anh sẽ là thuyền trưởng của iem, aaaaa)
Phạm Lam: Mẹ ơi, hấp dẫn vãi!
"Phạm Lam, cô đang xem gì vậy?" Dung Mộc hỏi: "Vì sao lại cười kỳ dị như vậy?"
Phạm Lam vội cất điện thoại vào: "Không có gì."
Nhưng một giây sau, điện thoại mấy người đồng thời vang lên, là nhóm gia đình Phạm gia.
[Chị họ ba]: Dã xem chuyển tiếp mới trong nhóm bạn bè của dì họ chưa? Bài viết mới của tác giả mạng!"
[Chị họ tư]: Bài viết gì? Liên kết đâu?
[Anh họ lớn]: Cuốn "Xuyên thư trở thành người qua đường A" Chương 1: Nam chính như ngọn lửa (địa chỉ liên kết)
[Em họ nhỏ]: Thiết lập hình tượng nam chính một và nam chính hai này nhìn quen mắt ghê?
[Chị họ năm (Phạm Lam)]: Sắp xóa rồi!
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Dung Mộc thấy rồi, Kế Ngỗi thấy thấy rồi, thậm chí Cơ Đan cũng thấy rồi.
Gió lạnh vèo vèo lướt qua Tường Vân.
Cơ Đan: "Lão Mộc, không phải đã thi Quy Nguyên chú cho tên nhóc kia rồi sao?"
Dung Mộc: "..."
"Chẳng lẽ trong tiềm thức anh ta vẫn còn nhớ kỹ chuyện này?
"......"
"Còn coi đó là linh cảm để viết?"
"...... Không được cười."
"Tôi không cười..." Cơ Đan đè cơ mặt lại nói, đôi mắt lông mày của anh ta sắp bay lên trời rồi.
Phạm Lam: "Phụt!"
Dung Mộc trừng mắt.
Phạm Lam đè cơ mặt.
Kế Ngỗi cầm điện thoại lướt rất nhanh, nhìn tốc độ tay kia, Trù Thần đại nhân nghiễm nhiên là sắp bùng nổ rồi. Đột nhiên ngón tay anh ta dừng lại, hai giây sau nhấc điện thoại lên hừ một tiếng.
"Anh ta quả nhiên không có thiên phú viết lách."
Gương mặt Kế Ngỗi vẫn rất khó ở, khẩu khí cũng không tốt chút nào, nhưng Phạm Lam là cảm thấy trạng của Kế Ngỗi đã trở nên tốt hơn.
Phạm Lam lại liếc mắt nhìn bài viết kia, ở dòng cuối cùng của chương mới nhất có gì "Lời của tác giả".
[Cướp bút của tôi, tôi còn có miệng, bịt miệng tôi, suy nghĩ của tôi vẫn còn. Mọi người! Tôi đã trở lại!]
[Linh hồn bất diệt, sáng tạo không chết!]
Phạm Lam bật cười.
Chào mừng trở lại.
*
Sau khi lập xuân, công việc của miếu Thổ Địa đã trở lại đúng hướng.
Với sự trợ cấp mà Hạo Ngọc đã hứa hẹn cuả thiên đình, miếu Thổ Địa ở khu Thanh Long, phủ Xuân Thành thuận lợi thoát nghèo làm giàu, GCV từ vị trí áp chót Tam Giới lần đầu tiên chen chân vào được top 100, danh tiếng lan xa. Yêu tộc xin nhập cư khu Thanh Long tăng vọt gấp mấy lần, ngoại trừ yêu tộc của Xuân Thanh thì sáu mạch khác cũng có không ít Yêu tộc đến hồ sơ, thậm chí còn có không ít Yêu tộc xuyên quốc gia. Công tác di dời hộ tịch bấy giờ trở thành ưu tiên hàng đầu, chúng thần bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Sáng ra trời còn chưa sáng hẳn, Phạm Lam đã đằng mây lôi kéo Dung Mộc, Ly Trạch, An An và Hỗn Độn đang ngái ngủ đi làm việc, còn chưa tiến vào kết giới miếu Thổ Địa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới.
"Mọi người không được chen chúc, lấy số trước đi."
"Bên này có chỗ dành riêng cho người già và người bệnh, tuổi trên 6000 có thể ưu tiên xử lý."
"Không được chen chúc, không cần giành hàng!"
Giáp Dịch cưỡi trên cây bạch quả, giơ loa lớn la hét, Đinh Tứ cố sức duy trì trật tự, dẫn dắt Yêu tộc lấy số từ máy rút số... máy rút số kia là do Cơ Đan tài trợ.
Trong sân miếu Thổ Địa vốn đã không lớn, giờ đây chật ních các loại Yêu tộc, ít nhất có trăm người... đây là những số đã được sàng lọc ra dựa vào lịch hẹn trước trên mạng rồi mà vẫn còn chen chúc, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, có mấy Yêu tộc nóng nảy nóng nảy một lời không hợp lập tức lao vào cãi nhau.
Đại hán mặt đen: "Cậu chen hàng!"
Người đàn ông gầy mặt xám: "Mắt nào của ông nhìn thấy tôi chen hàng?" "
"Hai mắt ông đều nhìn thấy!"
"Đánh chó má rắm nhà ông ấy!"
"Mẹ nó ông đây là gấu!"
Đại hán mặt đen nổ tung áo quần biến hình, là một con Yêu gấu màu nâu, nhìn thì hình thể tám phần là hộ tịch nước Nga, người đàn ông gầy mặt xám không cam lòng yếu thế, xé áo hét dài, biến thành một con sói.
Yêu tộc chung quanh vỗ tay hoan hô xem náo nhiệt, còn có mấy người đến góp vui.
"Đánh đi đánh đi!"
"Trời quá lạnh, vận động một chút cho ấm!"
"Các người cảm thấy ai sẽ thắng? Tôi đang đặt cược con gấu!"
Phạm Lam ngồi ở đầu mây: "... Ly Trạch, Hỗn Độn, đứng dậy đi làm việc."
Đằng sau không có động tĩnh gì.
Phạm Lam quay đầu lại nhìn thì Ly Trạch đang ôm Hỗn Độn ngủ say, Hỗn Độn còn đang chảy nước miếng.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "An An."
An An ngay cả hai mắt cũng không mở nổi, đá Ly Trạch và Hỗn Độn xuống Tường Vân.
"Chi chi!" Ly Trạch và Hỗn Độn ngã thành hai cái bánh.
Yêu tộc ầm một tiếng tản ra.
"Mấy đứa nhóc ở đâu ra đây?" Gấu Yêu giận dữ.
Sói Yêu: "Ôi, bánh bao thịt kìa, chúng tôi vẫn chưa ăn sáng!"
Lời còn chưa dứt thì Ly Trạch và Hỗn Độn đã bay lên trời, một tên phun lửa, một tên phun nước miếng bừa bãi, Gấu Yêu và Sói Yêu đội ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng lông bị thiêu cháy, một cái đầu bị hói, triệt để đứng ngắc.
"Là Cửu Vỹ Hồ và Hỗn Độn!"
"Mẹ kiếp, lời đồ là có thật, nơi này lại thật sự có hai con hung thú thượng cổ!
"Quay video và quay video!"
"Tiktok! Tăng view!"
Chúng Yêu kích động không thôi, vừa chụp ảnh vừa quay video, ai đó còn livestream.
Ly Trạch và Hỗn Độn sớm đã thấy bình thường, dù sao cảnh tượng như thế này đã kéo dài hơn nửa tháng, Ly Trạch vẫy đuôi nhe răng: "Xếp hàng đúng quy định!"
Hỗn Độn: "Chi chi!"
Mấy con Yêu: "Vâng!"
An An ngáp một cái, lắc lư hai cái chân ngắn nhảy xuống Tường Vân, bắt đầu giảng giải quá trình di chuyển hộ tịch cho đám Yêu tộc, đám lão Yêu bỗng chốc bị sự đáng yêu của An An là, cho tan chảy cho nên cực kỳ phối hợp.
Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm, túm Dung Mộc đi lên lầu hai, nhét anh ở phía sau bàn làm việc. Dung Mộc lúc này mới mở mắt ra, cười chào hỏi Phạm Lam.
"Chào buổi sáng."
"Báo cáo giá trị công đức của Yêu tộc mới nhập hộ khẩu cần phải ký tên xác nhận." Kế Ngỗi và Ất Nhĩ ôm hai xấp tài liệu đi vào văn phòng, quầng thâm trên mắt hai người đều rất đậm, hiển nhiên là lại thức đêm.
Dung Mộc nhăn